Chương 29: Tỏ tình
Nhân vật chính bước ra cửa lớp, một tay cầm mic, một tay cầm bó hoa hồng được trang trí đẹp mắt, nhìn xuống sân trường, chậm dãi cất giọng: “Xin chào công chúa của tớ.”
Tiếng gọi ngọt ngào ấy là dành cho cô gái đang bị bịt mắt đứng phía dưới sân trường. Như một tín hiệu, người đang bịt mắt của cô gái bỏ tay ra và chạy nhanh đi để cô đứng một mình ở đấy. Thiếu nữ chầm chậm chớp mi, đột nhiên, một tràng pháo giấy tung bay giữa không trung khiến cô choáng ngợp. Bên cạnh đó là tiếng hú hét và vỗ tay nồng nhiệt của các học sinh khác đang hóng hớt chuyện vui.
Chàng trai tiếp tục nói: “Hôm nay là ngày cuối của cuộc thi ‘My Love’ rồi, tớ có một lời mời dành riêng cho cậu đây. Năm sau, chúng ta cùng tham gia nhé?”
Pháo giấy dần rơi hết, trả lại một khoảng không đủ để cô gái nhìn rõ người đang gọi mình. Bất giác thiếu nữ nở nụ cười rất tình, vừa đáng yêu lại vừa xinh đẹp: “Sao tớ phải tham gia với cậu chứ?”
Nghe thấy vậy, chàng trai hít sâu lấy động lực rồi hét to: “Vì tớ thích cậu! Rất thích cậu! Thích đến nỗi ước gì một tuần học cả bảy ngày để có thể ở gần cậu! Thích đến mức cứ cười tủm tỉm khó hiểu vì cậu! Thích đến nỗi ngóng cậu đăng story mỗi ngày luôn! Thích đến nỗi trứng ốp la cũng làm thành hình trái tim!!!”
Thiếu nữ cúi đầu giấu đi nụ cười hạnh phúc chớm nở như hoa nhưng vẫn làm giá lần cuối: “Cậu bảo muốn ở gần tớ nhưng hình như khoảng cách này hơi xa thì phải.”
Trái tim xoắn xuýt đã không thể chờ được nữa, ngay lập tức chạy đến ánh sao nhỏ mình đã luôn chạy theo để có thể với tới. Chàng trai quỳ trước mặt thiếu nữ, hướng bó hoa tươi về phía cô, chân thành nói: “Năm sau chính là năm cuối của chúng ta, cậu đồng ý chứ?”
Mọi người trên tầng bắt đầu hò reo kịch liệt: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Sự nỗ lực không từ bỏ cuối cùng cũng nhận được kết quả xứng đáng nhất. Thiếu nữ đỡ bạn nam đứng dậy, ôm chầm lấy cậu và nhỏ nhẹ thủ thỉ: “Mình đồng ý. Sau này là bạn gái của cậu rồi, xin cậu chỉ bảo nhiều hơn.”
Chàng trai buông ra nhìn người mình yêu để xác nhận, thấy rằng bản thân không nghe nhầm liền ôm chặt cô gái vào lòng lần nữa, hai mắt còn rớm rớm giọt lệ, nghẹn ngào nói: “Cậu nói rồi đó nhé, không được rút lời đâu.”
Mọi người bên trên thấy hai người dưới kia ôm nhau tình tứ đoán chắc thành công rồi nên vỗ tay đôm đốp chúc mừng, có người còn quay lại toàn bộ khung cảnh ngọt ngào này và lan truyền thông tin một cách nhanh chóng.
***
Tác hại để lại duy nhất của lần tỏ tình này là phải dọn dẹp sạch sẽ đống pháo giấy tả tơi dưới sân trường và bị giáo viên giáo huấn một trận. Nhưng nó cũng chẳng hề hấn gì vì mọi thì đều xứng đáng bởi chàng trai nọ đã có được công chúa của đời mình sau bao thăng trầm.
“Khổ thân mấy anh chị ấy quá.” – Thảo trong phòng họp của ban truyền thông đang ngó ra ngoài hóng hớt.
“Cũng không đáng thương lắm đâu, nhìn anh ấy vui chưa kìa.” – Hoàng vừa nói vừa thao tác trên bàn phím.
Đúng thật là thế, người có tình yêu khác hẳn, làm việc không hề thấy mệt mỏi mà miệng luôn cười từ đầu trí cuối, tươi roi rói. Những người dọn chung thì không được như vậy, mặt ai nấy cũng ủ rầu mệt mỏi. Mà những người đang lao động ngoài kia chính là mấy người trong ban truyền thông và mấy bạn nam cùng lớp với chàng trai nọ. Vào mấy ngày trước thanh niên này đã tới để nhờ ban truyền thông cùng mình thực hiện màn tỏ tình hoành tráng này, dù bạn nữ có không đồng ý thì đó vẫn là người cậu yêu nên cậu muốn cả thế giới biết, may sao bạn nữ đồng ý thật. Do đó, trong phòng họp bây giờ chỉ có Hoàng và Thảo ở lại làm việc, hai người đang edit tấm poster công bố kết quả chung cuộc.
“Cặp này cute quá, năm sau nhất định sẽ thắng cho xem, cả trường ai cũng biết hết rồi.” – Thảo ngưỡng mộ nói.
“Mình cảm thấy có thứ khác còn cute hơn.” – Hoàng ẩn ý nói.
“Cái gì vậy?” – Thảo tò mò quay lại nhìn.
Chàng trai không nói đáp án, chỉ nhìn cô rồi cười cười khó hiểu. Tiếp đó, cậu đưa đến trước mặt Thảo một đồ vật đặc biệt.
“Cho cậu.”
Hoàng nhấn nhẹ phần cánh hoa vào chán Thảo trêu chọc rồi cài lên tóc cô, ngắm nghía một hồi và nhận xét: “Rất hợp.”
Thảo không cử động, chỉ chăm chăm nhìn người đối diện. Ánh mắt ấy như đang đắm đuối nhìn cô, phải không nhỉ? Thảo cũng không biết, không biết rằng bạn mình đang nghĩ gì nhưng lại khiến cô bắt đầu ảo tưởng về một viễn cảnh xa xôi nào đó. Thế rồi Thảo chẳng thể trực diện nhìn cậu ấy, chỉ đành nhìn xuống các ngón tay đang vô thức gõ trên đùi để suy nghĩ, bắt bản thân thôi tự mình làm hỗn loạn như vậy.
“Bông hoa xinh quá, giống mấy bông trong bó hoa mang đi tỏ tình.” – Thảo gỡ bông hồng cài trên tai, tỉ mỉ ngắm nhìn nó.
“Ừm, mình làm hộ anh ấy nhưng bị dư mất một bông. Nếu mình cầm về thì kì lắm, cho cô gái nào đó thì hợp lý hơn.” – Hoàng ngả người ra sau, phóng khoáng nói, nhưng tay theo thói quen lại đưa lên phẩy phẩy đầu mũi.
“Thật sự hợp với mình sao?”
Thảo cài lại, vuốt gọn mái tóc để bông hoa lộ rõ, nghiêng đầu chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng. Chẳng biết tại sao cô lại làm thế, chỉ là tự dưng muốn xác nhận một lần nữa thôi.
Hoàng nhìn đến ngơ ngẩn. Trái tim luôn trầm ổn chỉ đến khi ở cạnh cô mới đập nhanh đến nay càng dồn dập hơn nữa khiến cậu phải hít sâu thở mạnh. Khoảnh khắc như trong mơ này cậu muốn chụp lại cả trăm tấm để lưu giữ. Cô gái cậu thầm thích, dù nhìn thế nào cũng đẹp, đẹp như một bức họa, đẹp đến mức lưu luyến.
“Mỗi cô gái đều là bông hoa ngát hương. Rất đẹp.”
Chàng trai lơ đễnh nói ra, chẳng biết là khen hoa hay khen người. Nhưng từ ngày hôm nay, từ khoảnh khắc hiếm có này, cậu muốn theo đuổi người mình thích nhanh hơn chút nữa để mỗi ngày đều được ngắm cô trọn vẹn.