Chương 23: Bạn thỏ
“Mình không biết liệu cậu có ăn được cay không nên gọi lẩu hai ngăn.” – Thảo từ tốn nói.
Một bên ngăn là lẩu thái có màu sắc đậm đà, ngăn còn lại là lẩu dùng nước hầm xương nên có màu trong hơn, hương thơm cũng nhàn nhạt, thanh thanh.
“Mình ăn cay khá ổn, còn đây hẳn là sở trường của cậu rồi.”
Hoàng đậy nắp nồi để đồ ăn nhanh chín. Sau đó cậu đặt đôi đũa sang một bên, chống hai tay lên bàn tiện cho việc ngắm nhìn người ở phía đối diện.
“Càng cay càng tốt.” – Thảo tự tin vỗ ngực.
“Đáng mong chờ. À, cho cậu cái này.”
Nói rồi Hoàng lục túi quần lấy ra vài viên kẹo kim cương đưa cho Thảo: “Có được coi là đủ để chuộc lỗi không?”. Cậu cẩn thận quan sát nét mặt cô gái, chỉ sợ cô sẽ để bụng.
Thảo ngắm nhìn những viên kẹo xinh xắn trong lòng bàn tay, vui như một đứa trẻ: “Chắc phải giả vờ giận cậu để được cho nhiều hơn nữa.”
Lời nói đã thành sự thật, chàng trai lấy ra từ bên túi còn lại một thanh kẹo socola: “Dành tặng cái kẹo…thay cà rốt cho chú thỏ nhỏ này”. Hoàng phát hiện ở quai áo yếm của Thảo có gắn hình thỏ bông y như con thỏ ở móc chiều khóa nên bông đùa một câu như thế.
Thiếu nữ bất ngờ trước cách gọi ấy, cô theo hướng mắt của đối phương nhìn xuống mới nhận ra cậu đang nhìn chú thỏ của mình. Thảo nhướn quai áo lên để Hoàng nhìn rõ hơn, hào hứng khoe: “Xinh lắm đúng không? Hồi hè năm ngoái mình đi công viên với bố mẹ, hôm đấy mưa chứ, thế là bị bẩn hết quần áo. Mình cố tình lèo nhèo để bố mua cho mình cái áo yếm này và được tặng kèm móc khóa, trẻ trâu quá.”
“Không, chỉ có yêu rất nhiều mới tự nguyện chiều chuộng, hoặc có thể bất chấp.” – Hoàng mỉm cười, không hề cảm thấy việc làm của cô gái là xấu.
“Hình như cậu đã thoải mái hơn nhiều rồi, lúc nãy trông cậu căng thẳng lắm.” – Chẳng biết là nói thật hay chỉ đang an ủi, nhưng thấy Hoàng cười cô gái cũng phần nào an tâm hơn “Không biết là có chuyện gì, nhưng hôm nay ngồi ăn cùng người xinh như mình thì phải tươi lên mới được.”
Chàng trai bật cười thật rồi, có thể là cười trước sự tự luyến hoặc cũng có thể cười trước độ đáng yêu của thiếu nữ.
“Ngại quá, quần áo mình hơi xộc xệch, cậu thông cảm nha.” – Hoàng cúi xuống chỉnh lại vạt áo để giấu đi tình cảm chan chứa trong ánh mắt.
“Ầy chuyện nhỏ. Đồ ăn được rồi này, chúng ta mau ăn thôi.”
Thảo mở nắp nồi ra, khói cùng hương thơm của đồ ăn tỏa ra tứ phía, vô cùng hấp dẫn. Hai người cùng nhau thưởng thức từng loại nước lẩu: lẩu thái đậm vị, kết hợp hài hòa giữa chua và cay, thêm chút mùi thơm của xả, có sự tác động vào vị giác của người dùng; còn nước lẩu hầm xương thanh đạm hơn hẳn, vị nhạt nhưng cũng có độ ngọt nhất định, thích hợp cho người không thể ăn cay và người già.
Ăn được một lúc để lấy hết can đảm, Hoàng đã đưa ra đề xuất đặc biệt với đối phương: “Thảo này…mình có thể đổi cách gọi với cậu không?”
“Cậu định… gọi mình như nào?” – Thiếu nữ ngoài mặt bình tĩnh, nhưng bên trong đã hồi hộp muốn nghẹt thở.
“Bạn thỏ…?” – Hoàng chần chừ nói ra.
Người đối diện mãi chẳng lên tiếng, Hoàng tiếp tục nói: “Hơi kì quặc nhỉ? Mình bóc tôm luôn cho cậu nhé?” Cậu vớt mấy con tôm ra đĩa, bóc cả thể cho mình và bạn.
Vài phút sau suy nghĩ Thảo mới lên tiếng: “Ừm, được chứ.”
Hoàng ngẩng lên, khó hiểu nhìn: “Ý cậu là tôm? Hay…”
“Ý mình là tên gọi.” Thảo không ngần ngại nói, chắc chắn với đáp án đưa ra “Mình thích thỏ lắm. Hồi trước ở nhà bà ngoại cũng hay gọi mình là ‘thỏ’.”
“Cậu thật sự cho phép sao?” – Cảm giác như đang nghe nhầm nên chàng trai phải hỏi lại lần hai.
“Thật mà, đến con thỏ bông trong phòng ngủ của mình cũng có biệt danh là Chinzilla.”
“Chinzilla…nghe như tên ban nhạc trong phim ‘Người yêu tôi là hội trưởng hội học sinh’ ấy nhỉ?”
“Cậu có xem luôn hả???”. truyện teen hay
Thảo phấn khích đến độ muốn bật dậy vì có người xem chung chủ để, sự ái ngại khi nãy biến mất hoàn toàn.
“Có biết một chút.” – Hoàng thoải mái nói ra.
“Phim hay lắm, cậu nên xem hết.”
“Xem cũng chừng được nửa.”
“Trời trời, hai nhân vật sắp yêu nhau rồi.”
“Tình cảm của họ đơn thuần thật.”
…
Một người nói đến quên cả ăn, người còn lại gắp thức ăn vào bát cho người kia để nhắc nhở và lắng nghe tất cả câu chuyện, từ chuyện chủ đề đến chuyện ngoài lề.
Còn vì sao lúc nãy Thảo im lặng, thực chất cô không hề phản cảm với cách gọi như vậy. Nhưng cô đã tự hỏi mình tại sao tâm hồn cứ lâng lâng khi nghe biệt danh được phát ra từ giọng nói dịu dàng ấy. Rồi cô lại muốn hỏi, sao cậu muốn gọi cô là ‘bạn thỏ’? Trong khi chỉ có bà ngoại gọi cô như vậy và bố mẹ không hề biết việc đó, cũng không đặt biệt danh nào cả. Thảo thấy ngớ ngần quá, lại không hiểu sao mình suy nghĩ vớ vẩn vậy được. Cho dù không hiểu rõ cảm xúc của bản thân nhưng cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp.