Chương 20: Sở thích
Hoàng gục mặt xuống bàn than vãn. Từ sau lời khẳng định chắc nịch hôm qua của Thảo, cậu gần như mất hết sức sống, cảm giác chán nản đang chiếm đóng toàn bộ tâm trí.
“Mày ngồi thẳng lên nào, cứ ủ rũ thế chẳng nên cơm cháo gì đâu.”
Tâm trạng suy sụp ấy đã lây sang cho Bình khiến cậu ảo não theo. Thanh niên cố gắng vực bạn mình dậy, nhưng mà người nọ nặng quá không nhấc lên được, chỉ còn một chiêu: “Không nhanh nghĩ cách thì Thảo sẽ rơi vào tay kẻ khác đấy.”
Quả thực rất linh nghiệm. Hoàng lập tức thẳng lưng, sốt sắng hỏi: “Ai?”
“Còn ai khác ngoài thằng Tuấn à? Tao để ý nó có vẻ để tâm tới Thảo của mày đấy.” – Bình chậm rãi phát biểu.
“Lại là thằng con trâu đấy! Bây giờ tao phải làm gì?” – Hoàng vò tóc một cách khó chịu.
“Mày thử nghĩ đi, nhỏ đó không rung động với ai chứng tỏ đến cả thằng Tuấn nhỏ cũng không thích, chưa để ý một ai cả. Vậy là mày vẫn còn cơ hội để tiếp cận.” – Bình cẩn thận phân tích.
“Đúng ha? Giờ tao phải làm gì tiếp?” – Hoàng phấn chấn hơn hẳn.
“Tiến gần hơn một bước. Mày tìm hiểu thêm sở thích của nhỏ đó đi, ngoài những thứ mày đã biết.”
“Hừm, có lí.”
“Quá chuẩn chứ. Sau đó, mày có thể lấy điều ấy làm chủ đề chung trong khi nói chuyện để đối phương cảm nhận được sự kết nối giữa hai người. “
Chàng trai gật đầu lia lịa kèm cả vỗ tay tán thưởng, dường như những lời này đã tiếp thêm cho cậu thật nhiều động lực.
“Mày từng thích ai rồi à? Hiểu rõ thế?” – Hoàng thắc mắc.
“Xời, mày chưa từng nghe câu nói này đúng không?” – Bình tỏ vẻ thâm niên.
“Gì?”
“Những người độc thân thường đưa ra triết lí và kinh nghiệm tình yêu rất hay.”
Nói xong, Bình đang cười nói hớn hở tự nhiên úp mặt vào lưng người bên cạnh thút thít đáng thương.
Do hồi nãy bạn thân đưa ra nhiều lời khuyên hữu ích nên Hoàng không xa lánh như mọi khi, thay vào đó tốt bụng xoa đầu an ủi.
***
Để hiểu hơn người mình thích nên gần như ngày nào, giờ nào rảnh Hoàng cũng chạy đến lớp Thảo với tần suất ngày một nhiều. Lúc thì cậu vờ như có việc đi ngang qua, lúc thì trực tiếp đến để rủ Thảo xuống căng tin… Thế rồi Hoàng đã đúc kết được một danh sách khá dài được lưu trong mục ghi chú ở máy điện thoại.
Phải kể đến bữa sáng, Hoàng đã có những quan sát thú vị: Thảo không thích ăn đỗ xanh trong xôi, cô luôn luôn gạt hết ra. Cô thích ăn nem rán hơn là xúc xích, có lẽ do không thích vị ngọt của món này. Lúc ăn, Thảo sẽ múc một thìa lớn và nhai tất cả về phía bên trái đến độ má trái phồng lên.
Ở căng tin, Hoàng đã phát hiện được sở thích mới của người mình thích: Dù trời ấm hay trời rất lạnh, Thảo luôn có niềm đam mê với đồ uống lạnh, kể cả nước lọc, cô còn xin thêm cốc đá để uống kèm. Thảo thích ăn xoài dầm hơn là cóc dầm vì cóc chua đến độ lấn át cả gia vị còn lại. Snack thường ăn là snack bắp bốn lớp – cô gái rất thích ăn cay.
Trên đường về nhà, Hoàng phát hiện mỗi lần nói chuyện Thảo sẽ có thói quen cho tay lên nghịch nghịch lọn tóc của mình, có lúc là ở đuôi tóc, có lúc là hai bên tóc mai. Thêm nữa, có vẻ những lúc bối rối hoặc lúng túng, Thảo sẽ tự động mím môi, kiểu như muốn nói rồi lại thôi.
Hoàng cũng tinh mắt phát hiện màu sắc yêu thích của thiếu nữ là hồng và trắng. Cái cặp, dây buộc tóc đều là màu hồng nhạt. Hộp bút, móc khóa con thỏ, áo khoác thỉnh thoảng Thảo mặc có màu trắng. Ấy là những đồ vật cậu thường thấy, còn nhiều thứ khác liệu có màu như vậy không sau rồi từ từ tìm hiểu.
***
Một ngày đẹp trời nọ, lớp của Hoàng và Thảo trùng tiết học thể dục, điều này không khác món quà “từ trên trời rơi xuống” đối với ai đó.
Do khác lớp nên cũng khác giáo viên thể dục. Lớp Thảo tập xong trước và được nghỉ giải lao, cô cùng mấy bạn nữ tụ tập ở một góc sân trường tám chuyện.
“Tao đang cày lại phim đấy, lụy quá đi mất.” – Thảo thích thú nói.
“Đáng nhẽ tao nên xem phim đấy sớm hơn.” – Linh cũng tham gia vào chủ đề này.
“Cần lắm một Tinn trong cuộc sống.” – Thoa, cô bạn cùng bàn khác của Thảo, người mới xem xong bộ phim được Thảo giới thiệu đang không ngừng tưởng tượng ra những mộng cảnh tươi đẹp của mình và nam chính.
“‘Người yêu tôi là hội trưởng hội học sinh’, bộ phim để đời tiếp theo đối với tao.” – Linh cảm thán.
Ba cô nàng bàn tán sôi nổi về nội dung và hai nhân vật chính, kể lại những tình tiết thú vị trong phim rồi cùng nhau bật cười, còn cả chemistry ngọt như mía lùi của diễn viên từ phim đến đời thực khiến ai cũng xoắn xuýt.
“Này, cô gọi tao với mày lên lớp đấy Thoa.” – Thảo bật dậy, sửng sốt nhìn màn hình điện thoại.
“Há? Sao thế?” – Thoa cũng sốt sắng không kém, vươn cổ để đọc đoạn tin nhắn.
“Trời, lại lên làm sổ sách cho cô, đi thôi.”
Thấy không phải gọi lên lớp để hỏi tội, hai cô gái thả lỏng hơn hẳn. Nói với Linh mấy câu xong rời đi.
Đoạn hội thoại vừa rồi của mấy nàng đã bị một người đứng đằng sau nghe lỏm gần hết. Người nọ thấy Linh chỉ còn một mình đang ngồi nghịch điện thoại liền ném quả bóng trên tay về phía cô để làm cái cớ tiếp cận.
“Xin lỗi nhé.”
Hoàng nhanh chân chạy đến nhặt bóng. Song, cậu đứng thẳng dậy, ngó nghiêng xung quanh.
“Tìm Thảo à?”
Vì dạo này, đến giờ ra chơi Hoàng sẽ chạy đến tìm Thảo nên Linh nghĩ giờ giải lao cậu bạn này cũng lại đến để tìm con nhỏ cho xem.
Cá đã cắn câu, chàng trai cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt tỏ rõ sự hoang mang: “Ừm, Thảo đâu rồi?”
“Nó vừa lên lớp rồi, cô tìm.”
Linh giải thích đại khái và tiếp tục nghịch điện thoại của mình, thỉnh thoảng còn cười khanh khách.
Thanh niên nọ gật đầu,vẫn chưa có ý định rời đi nên cậu trực tiếp ngồi xuống cạnh Linh, ậm ừ mở lời: “Các cậu…cũng xem bộ phim tên ‘Người yêu tôi là học sinh à’?”
Thật ra Hoàng không nghe rõ tên phim là gì nên cứ mạnh dạn nói điều mà cậu bập bẹ nghe được.
“Há? Phim nào cơ?” – Linh hỏi lại để xác nhận.
“Người yêu tôi…là…học sinh?”
“Khoan, ý mày đang nói đến ‘Người yêu tôi là hội trưởng hội học sinh’?”
“Đúng, nó đó.”
Thành công đạt được mục đích, điều khiến Hoàng tiếp cận cô bạn này là để moi tin tức cũng như hiểu thêm sở thích của Thảo.
“Mày xem phim đó hả?” – Linh buông điện thoại xuống, thích thú nhìn chằm chằm người bên cạnh.
“Không, tao thấy con gái lớp tao cũng xem.” – Hoàng biện lí do, theo thói quen lại đưa tay lên mũi phẩy phẩy.
“À…” – Tự nhiên Linh hết hứng.
“Thể loại phim đấy là gì vậy?”
“BL.”
“BL là gì?”
“Boylove ấy.”
Chàng trai nghe xong ngồi thẳng lưng, gương mặt có chút gượng gạo, không biết nên nói gì thêm cũng không biết nên biểu đạt cảm xúc thế nào.
“Tao biết con trai tụi mày sẽ không thích mà” – Linh nói như thể đã nắm thóp người ta.
“Vào lớp rồi, mày đưa chai nước này cho Thảo dùm tao, đi trước đây.”
Nói xong cậu đứng lên đi thẳng không ngoảnh đầu.
***
Trong một căn phòng tối, chỉ có màn hình điện thoại là đang phát sáng. Chủ nhân của nó không tài nào nằm yên, quay ngang quay ngửa, cuối cùng vẫn quyết định ấn vào nút “Xem phim” trên trang web.
“Anh xem phim gì thế?”
Cậu em của người nọ nghe thấy âm thanh lạ phát ra liền chồm dậy hóng hớt.
“Boylove.” – Hoàng chậm dãi phát âm.
“Sao?”
“Mới đổi gu.”
Bách từ từ nằm lại vị trí của mình, cậu nhóc cứ nằm im như vậy, không nhúc nhích, không cựa quậy. Cách thay đổi này thực sự quá nhanh chóng rồi, cứ bất ngờ này đến bất ngờ khác đập vào tai khiến cậu choáng váng vô cùng. Câu nói vừa rồi đã phần nào khẳng định suy nghĩ của Bách, có lẽ, càng lớn anh trai càng nhận thức được rõ “xu hướng” của bản thân.
“À, anh xem vui vẻ nhé.” – Bách không dám ho he gì nữa.
Hoàng không đáp, cậu vẫn luôn chăm chú vào bộ phim. Từ tối tới giờ cậu chẳng học hành gì lên hồn, trong đầu chỉ phân vân có nên xem phim hay không. Ban đầu, Hoàng tính chỉ đọc review thôi, nhưng nghĩ lại, đọc thôi sao mà hiểu được sở thích của crush và sao hiểu được cảm xúc lúc cô ấy xem. Cuối cùng, Hoàng vẫn lựa chọn trực tiếp xem phim.
Điều ấy khá khó khăn, bởi đó không phải sở thích của Hoàng. Hơn nữa, cậu là trai thẳng hoàn toàn nên có hơi lấn cấn khi xem hai người con trai yêu nhau. Sau rồi, chàng trai đã có thể tạm thời thích nghi và cảm thấy thoải mái để nhập tâm vào nội dung.