Chương 19: Rung động?
Trong căn phòng nhỏ vang lên tiếng đánh nhau liên hồi, âm thanh vô cùng sinh động, có cả tiếng mồm mép và vũ khí va chạm, lại thêm tiếng bước chân chạy bịch bịch.
“Aaaaaa, cứu viện, cứu viện. Trời má!!! Thua rồi…”
Cậu thanh niên rên rỉ, buông điện thoại trên tay xuống rồi thả mình vào chăn đệm êm ái. Cậu úp mặt xuống gối, vò qua vò lại để trút hết sự bực tức vì để thua ván game.
Ở đây không chỉ có mình cậu mà còn một người nữa đang ngồi ở bàn học, do thanh niên này quá ồn ào, đến độ người kia phải cau có mặt mày khiển trách: “Lần thứ 3 trong tối nay rồi, có định để hàng xóm ngủ không?”
Cậu thanh niên nọ vẫn không ngưng, càng rên rỉ nhiều hơn: “Em biết em là kẻ thua cuộc rồi, anh không cần nhắc số lần đâu.”
“Dành thời gian đấy học đi thì hơn.” – Hoàng đeo lại tai nghe, không quan tâm nữa và quay về bàn học của mình.
“Anh Hoàng, mai đi ăn xôi đi.” – Chàng trai nọ vực dậy, chẳng còn vẻ u sầu khi nãy, thay vào đó là giọng điệu gạ gẫm.
“Sao sáng nay bảo ngán lắm rồi?”
“Tại anh ý?”
“Con trâu! Tao làm gì mày hả, Bách?”
“Anh đăng bức ảnh một hộp xôi với rất nhiều topping, nhưng không phải nem rán hay xúc xích mà là trứng rán, thịt băm, hành khô và pate. Kèm theo đó là một ô đựng đồ tráng miệng. Đặc biệt, cái hộp đó không phải hộp xốp hay hộp giấy thông thường mà là hộp nhựa có hình chú thỏ đáng yêu đi cùng chiếc thìa được làm từ kim loại…”
Đột nhiên, Bách cứ thấy sai sai ở đâu. Trong đầu cậu bắt đầu liệt kê lại những gì mình nói, tự lẩm nhẩm: ” Bà Lản đâu có bán xôi pate. Chắc anh ấy mua ở trường…ờ…có lẽ vậy. Nhưng mà…vấn đề là cái hộp? Đồ vật đấy cũng ngốn kha khá tiền, lại còn phải rửa sạch mỗi khi ăn xong, đâu thể dùng để bán đồ ăn cho khách. Thêm nữa, con thỏ trên nắp màu hồng, quá điệu mà, rất rõ đó là của con gái…”
Nghĩ tới đây, Bách như được khai thông trí óc. Cậu cười ranh mãnh, bổ nhào về phía Hoàng.
“Cô gái đó là ai? Rõ ràng cái hộp ấy trông rất điệu đà, đâu thể là của anh.”
“Mới đổi phong cách.”
Hoàng chẳng thèm ngẩng lên nhìn, cũng không phản ứng thái quá, vẫn tập trung vào bài tập và trả lời bừa một câu. Tuy nhiên, ai kia thật sự tin vào lời của anh trai mình, hết bất ngờ lại tự mình suy tư, mất vài phút mới dám thỏ thẻ lên tiếng: “Tự bao giờ thế? Anh có thấy ổn không?”
Nghe cái giọng vừa ngại ngùng, vừa rụt rè lại vừa lo lắng ấy khiến Hoàng “bắt buộc” phải ngẩng đầu lên nhìn em mình.
“Điều gì?”
“Thì…sở thích ấy hơi khác với hồi trước và khác với…à không, không sao. Dù thế nào, anh thích gì đó là quyền của anh, em sẽ không vì thế mà xa lánh anh đâu.”
Nói xong chàng trai tiến lại gần ôm chặt người anh trong lòng, thủ thỉ an ủi: “Em quý anh như anh trai ruột vì anh là Hoàng thôi, không vì chuyện khác mà lung lay. Có ai bắt nạt anh cứ nói với em.”
Hoàng giật mình bởi cái ôm đột ngột, sau rồi cậu xoa nhẹ lưng của đối phương. Có lẽ đã có hiểu nhầm ở đây, nhưng cũng chẳng hề gì, hiện tại ngoài bạn thân thì cậu không muốn ai biết về tình cảm đơn phương của mình, đến khi thành cặp sẽ giải thích sau. Nhưng mà những lời tâm sự được nhận, vừa ngốc nghếch vừa chân thành khiến Hoàng không nhịn được cười thành tiếng.
***
Giống như mọi khi, cứ tan học là Hoàng sẽ nhanh chân chạy đến lớp mười chuyên văn để cùng Thảo đi về. Nhưng hôm nay hơi khác, chờ đón cậu là một tin tức “xấu”.
“Xin lỗi cậu rất nhiều, mình quên không nhắn cho cậu trước đó. Chiều nay mình sẽ ở lại trường khá muộn với Tuấn để phỏng vấn cặp đôi, nên cậu cứ về trước đi, mình tự đi bộ về cũng được.” – Thảo cúi đầu tạ lỗi, không ngừng tự trách.
Ngoài mặt Hoàng tỏ ra điềm đạm nhưng trong lòng đã dậy sóng cuồn cuộn, mắt không ngừng liếc ra đằng sau cô gái – một ánh nhìn sắc lẹm.
“Mình đợi được.”
“Ầy, cậu nên về nhà tắm rửa ăn cơm thì hơn, không nên ngốn thời gian ở đây.”
“Cậu nghĩ sai rồi, mình thật sự rảnh.”
“I know! Ở đây chán lắm, về nhà cho ấm.”
Chàng trai hơi khom người sao cho mình và cô gái đứng bằng nhau, một tay nghịch nghịch đuôi tóc của đối phương: “Thực sự nỡ đuổi mình đi sao?”
Mắt đối mắt, khoảng cách chỉ gần trong gang tấc, nếu ai đó chạy qua va phải vai của một trong hai làm mất thăng bằng và ngã nhào về phía trước, chắc chắn sẽ xảy ra tình huống vô cùng ngại ngùng.
“Ài, không phải vậy mà.”
Thảo không dám đối diện với ánh mắt như “cầu xin” kia nên cô chuyển hướng nhìn xuống đôi giày của mình.
“Xin phép ở lại với cậu chút nhé? Nhé?”
Thấy phản ứng lúng túng của đối phương, Hoàng lấy làm thích thú, không chịu buông tha mà còn cúi thấp hơn chút nữa để Thảo phải nhìn vào mắt cậu.
“Ok, được, được. Đừng kêu chán đó nhé.”
Vừa dứt câu, chàng trai đứng sau Thảo nãy giờ tự nhiên chạy lên bá vai cô, thân thiết nói: “Đi thôi, đừng để anh chị chờ vì chui ra một kẻ ngáng đường”. Kèm theo đó là cái liếc “đằm thắm”.
Hoàng đứng ngay ngắn trở lại, lạnh nhạt đáp: “Ở đây có kẻ cùng tóc ngắn rất thú vị, không chán được”. Vừa nói vừa kéo nhẹ tay Thảo về phía mình.
Chỉ có người ở giữa vẫn đang lơ mơ như trên mây, nào đâu quan tâm ngon lửa giao tranh đang bùng lên trong âm thầm.
***
“Đến với câu hỏi tiếp theo, lần đầu rung động bởi đối phương là khi nào?” – Thảo hướng máy ghi âm về phía hai anh chị.
“Đến giờ vẫn nhớ như in ở buổi tập dượt khai giảng, cô ấy búi tóc cao, mặc áo phông rộng với quần suông rất năng động, chạy xung quanh sân trường đuổi bắt người bạn đến nỗi hai má đỏ ửng vì nóng, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.” – Anh con trai cảm thán khi nhớ lại khoảnh khắc “để đời” ấy.
“Anh Kiên tán tỉnh chị khá lâu, nhưng rung động thì phải đến tận lúc anh ấy ôn thi học sinh giỏi, lấy được giải cho trường và đại diện cho đội của mình lên bục phát biểu. Tự nhiên thấy rất đẹp trai, cũng tự hào lắm.” – Cô gái khoác tay bạn trai, thoải mái dựa đầu lên vai như một thói quen.
“Sến quá à.” – Thảo rùng mình.
“Thế mấy đứa đã rung động với ai chưa?” – Cô gái hào hứng hỏi.
“Em đang có cảm giác như anh Kiên.” – Tuấn xung phong nói trước, phong thái thâm tình, ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía Thảo.
“Ai thế cậu em? Để anh mai mối cho.”
Tuần ngoắc tay ý chỉ lại gần rồi thủ thỉ vào tai: “Là ai còn lâu mới biết.”
Thanh niên kia đẩy Tuấn ra, ấm ức ngồi lại chỗ mình: “Con trâu!”
“Thế hai em thì sao?” – Cô gái vẫn tiếp tục chủ đề này.
Thảo không lên tiếng, nhưng vì một câu nói này mà bắt đầu suy nghĩ, trái tim rung rinh bất chợt nghĩ về một người. Cô nhìn người ngồi bên phải, cảm giác mong đợi, hồi hộp từ đầu tự xuất hiện trong tâm trí.
“Cũng lâu lắm rồi, em vẫn luôn đợi người ấy.”
Là lời hồi đáp của Hoàng, giọng nói dịu dàng, ôn nhu như nước khi nhắc đến người mình thích, đôi mắt nheo lại thành đường cong khi cười, một nụ cười hạnh phúc thực sự.
Bất chợt, sự mong đợi tan đi thay thế bằng cảm giác hụt hẫng ập tới, nhấn chìm con người ta vào những suy nghĩ viển vông. Trái tim mới chỉ biết rung động một chút nay lập tức đứt quãng và trở về hiện thực trước mắt.
Thảo quay đầu sang hướng khác, giấu đi sự bối rối của mình và giấu đi ngàn vạn câu hỏi vô lí đang luẩn quẩn trong đầu. Cô hít sâu để bình tĩnh hơn, dù không hiểu bản thân đang làm sao nhưng vẫn từ tốn trả lời: “Em…chưa rung động với ai hết.” Đó là sự thật à?
“Từ từ rồi em sẽ được nếm trải thôi.” – Cô gái cười một cách thần bí.
Thế nhưng, câu nói kia cất lên có tới ba người rơi vào trầm tư bởi tâm sự của trong lòng mình.