Chương 18: Bữa sáng tình yêu
Lúc đến nơi đã thấy Thảo đứng ở cổng đợi.
“Chào buổi sáng.”
Hai người đồng thanh lên tiếng chào, điều ấy làm người nọ không nhịn được cười càng rạng rỡ hơn.
“Cậu ăn gì chưa?”
Một lần nữa hai người cùng lúc lên tiếng và đưa đồ vật trong tay về phía đối phương.
“Hôm nay mình ăn xôi mẹ nấu ở nhà, có để cho cậu một phần, sợ cậu đến đón mình chưa kịp ăn.” – Thảo lúng túng nói.
“Mình cũng nghĩ cậu chưa ăn…” – Hoàng có chút thất vọng nhìn túi đồ ăn trong tay.
Cô gái nhận thấy được phần nào cảm xúc của đối phương thông qua ánh mắt, dù sao cậu ấy cũng mất công mua qua cho mình, nếu từ chối thì hơi ngại, cảm giác hụt hẫng rất khó chịu.
“Thế này đi, vẫn là phần ăn như thế, nhưng chúng ta đổi cho nhau? Cậu thử xem cái mình làm ngon như ngoài quán không, hơn nữa lúc nãy mình ăn chưa no, ăn tiếp vẫn được.” – Thảo đề xuất.
Người nọ phấn khởi ngồi thẳng lưng, ánh mắt như có hàng ngàn vì sao, sáng bừng xóa đi vẻ u tối khi nãy. Cậu nhanh chóng đổi hai túi đồ ăn rồi vỗ vỗ chỗ ngồi đằng sau ra hiệu cho đối phương lên xe để đi đến trường.
***
Trước khi cả hai tách ra để vào lớp, Hoàng có hỏi thăm tình hình của Thảo: “Sáng nay cậu còn đau bụng không?”
“À, hôm qua do mình tới tháng thôi nên đến ngày hôm nay là đỡ rồi.”
Chàng trai gật đầu, lần này cậu trực tiếp cầm tay đối phương, mở lòng bàn tay ra và đặt túi giữ nhiệt vào “Trưa về rồi trả”. Sau đó, cậu ngoảnh mặt đi luôn, chẳng để cô gái lên tiếng, chắc là sợ rằng cô sẽ từ chối.
Thảo đứng hình mất vài giây, cô vẫn đứng yên như vậy, mắt nhìn chàng trai đang chạy đi rồi lại nhìn bàn tay đang cấm túi giữ nhiệt. Hơi ấm từ những ngón tay của cậu dường như vẫn “lởn vởn” quanh đây, bao bọc da thịt lạnh buốt của cô. Giọng nói dịu dàng cất lên xâm thẳng vào tâm trí non trẻ của thiếu nữ, khiến cô có những cảm xúc mới lạ chưa từng trải.
“Sao không vào lớp đi, đứng đây làm gì?” – Là tiếng của Linh, cô bạn chạy tới bá vai bá cổ kéo Thảo đi vào.
“À…chào buổi sáng.” – Thảo vội nhét túi giữ nhiệt vào túi áo, cố gắng bình tĩnh trở lại.
“Gì vậy chứ?” Cô bạn không khỏi thấy khó hiểu trước thái độ lạ lùng của Thảo, nhưng cũng không mấy nghĩ ngợi. Đột nhiên Linh tiến lại gần, nheo mắt dò hỏi: “Hồi nãy tao thấy thằng Hoàng lớp chuyên toán đèo mày, khai mau, hai người đang có gian tình đúng không?”
“Gian cái đầu mày, tiện đường thì đưa thôi.” – Thảo gõ nhẹ đầu cô bạn cho bớt suy nghĩ linh tinh.
“Hửm? Dạo này có vẻ rất thân thiết lắm nha.” – Linh vẫn không thôi buông tha.
“Hoạt động cùng nhau trong một ban thì tất nhiên phải gắn bó hơn rồi.”
“Cẩn thận không có người ghen tị đấy.”
Thảo hơi khựng lại, cau mày nhìn đối phương. Linh cũng đoán bạn mình chắc không biết mấy vụ này liền rút điện thoại ra, đi vào Facebook, lục lọi tìm kiếm gì đó rồi dơ đến trước mặt Thảo.
“Đây, cậu ta nổi tiếng từ hồi mới vào trường rồi. Đặc biệt là hôm khai giảng, phải đi giễu hành trong lễ chào đón học sinh lớp mười thế là bị chụp lén đăng trong nhóm tán phét của hội chị em toàn trường. Từ đó có rất nhiều người lên confession xin info.”
Thảo ngó vào, thấy đúng là có nhiều thật, bên cạnh bất ngờ, một cảm xúc vui vẻ lạ thường xuất hiện khiến cô tự động bật cười “Cũng chỉ là thân thiết hơn so với mấy người đấy thôi mà.” Nói rồi cô tung tăng đi vào lớp.
Một nơi khác, Hoàng vừa bước đến cửa liền bị Bình chộp lấy, kéo đầu lôi xềnh xệch xuống cuối lớp – chỗ ngồi của cậu.
“Story hôm qua đăng là sao?” – Bình thì thầm to nhỏ, tay dí thẳng điện thoại vào mặt bạn.
“Như mày thấy.”- Hoàng bình thản đáp.
“Ý là, đã lâu ơi là lâu mày mới đăng story, tao còn tưởng mày khóa tài khoản rồi. Và…người ngồi đằng sau là ai thế? Điều gì đã khiến mày up bức ảnh bầu trời này lên mạng?” – Bình gặng hỏi cho ra nhẽ.
Lúc chụp bức hình này, Thảo có chụp dính cả tấm lưng của Hoàng nên Bình mới biết đây không phải do bạn thân của cậu chụp.
“Vui thì đăng.”
Hoàng thong thả ngồi xuống, mở chiếc túi cầm trên tay ra, bên trong là một hộp đồ ăn và một chai nước nóng. Chẳng hề để ý người bên cạnh, cậu lập tức mở hộp nhựa, lúc thấy thức ăn được bài trí đẹp mắt bên trong, không nhịn được cười tủm tỉm.
Chàng trai nọ thấy một loạt hành động diễn ra, nóng lòng được biết đến mức luống cuống chân tay “Cái gì nữa đây? Bữa sáng tình yêu à?”.
“Có thể coi là vậy.”
Nói xong, Hoàng xắn ngay một miếng xôi cho vào miệng, gương mặt tỏ rõ sự hài lòng.
“Cái hộp đáng yêu thế này…rốt cuộc là của ai?” – Bình trợn tròn mắt.
“Nguyễn Hương Thảo.”
“Sao???”
Bình bịt miệng, cố gắng để tiếng hét nuốt lại cổ họng. Cảm giác của cậu bây giờ chính là: CỨ NHƯ MƠ!!! Câu chuyện mà cậu nghĩ khó có thể xảy ra lại xảy ra nhanh hơn cả dự đoán!!!
“Nhanh thế á??? Tao đang nghe nhầm à?”
“Không.”
Hoàng vừa nói, vừa mở điện thoại lên chụp một tấm ảnh. Tiếp theo cậu vào Facebook, đăng hẳn tấm ảnh lên trang cá nhân của mình cùng dòng cap “Buổi sáng vui vẻ”.
“Có lộ liễu quá không vậy?” – Bình ngay lập tức thả trạng thái vào bức ảnh ấy.
“Bây giờ còn phải giấu giếm nữa à?” – Hoàng nhướng mày.
“Không, mày làm gì cũng được.” – Chàng trai nọ cũng đến cạn lời.
“Tao vẫn luôn có thắc mắc, mày thích nhỏ đó lâu vậy, mày có từng nản không?” – Bình tiếp tục thắc mắc.
“Nếu tao nản, liệu ngày hôm nay tao có được ăn bữa sáng do cô ấy làm không?” – Hoàng hỏi vặn lại, phong thái rất tự tin.
“Ok, ok, chúc mày ăn ngon miệng nha, đừng để bị nghẹn.” – Có lẽ do đang độc thân nên Bình tức ói máu bởi giọng điệu khoe khoang của bạn thân.
“Cậu ấy chính là động lực.” – Hoàng nói thầm.
***
Giờ tan tầm.
Thảo tạm biệt bạn cùng bàn để ra về và có điều bất ngờ đập vào mắt cô ngay khi vừa bước chân ra cửa. Một thân ảnh cao gầy đứng ở hành lang, tay cậu vịn lên lan can, ánh mắt chăm chú nhìn thiếu nữ phía đối diện, không xê dịch và không quan tâm đến những ánh mắt đang nhòm ngó xung quanh, đến tận lúc này cậu mới nở nụ cười nhẹ trên môi.
“Tan rồi đó à?” – Hoàng cất tiếng hỏi và bước nhanh về phía cô gái.
Luôn luôn là giọng nói dịu dàng ấy khiến trái tim thiếu nữ rung rinh, chẳng biết tự bao giờ, một cảm giác khác lạ tràn vào tâm trí Thảo, khiến cô lúng túng chỉ biết đứng yên một chỗ.
“Lần sau không cần đến tận lớp đón mình đâu.” – Thảo ậm ừ lên tiếng.
“Hôm nay mình được tan sớm. Chắc cậu đói cơm rồi nhỉ? Mau về thôi.”
Thực chất là khi nghe tiếng chuông reo một cái chàng trai liền chạy như bay đến lớp của Thảo để đứng đợi.
“Bụng cậu hết đau rồi chứ.” – Hoàng rất quan tâm vấn đề này.
“Mình hết hẳn rồi. Trả cậu túi giữ nhiệt này, cảm ơn nhiều nha.”
Tự nhiên Thảo cảm thấy hơi có lỗi vì cô chỉ biết nói lời cảm ơn, Hoàng luôn sẵn lòng giúp đỡ nhưng chẳng đòi hỏi gì, vào những lúc cô gặp khó khăn sẽ có cậu lặng lẽ tiến lại cùng cô giải quyết, cảm giác chẳng biết bù đắp thế nào thật sự rất day dứt.
“À, Hoàng này…” – Thảo lên tiếng.
“Sao vậy?”
“Cuối tuần này cậu rảnh không?”
“Có.”
“Quán lẩu thái ở đường C ý, đang có ưu đãi giảm giá, mình không rủ được ai, cậu có muốn đi cùng mình không?”
“Được chứ, cuối tuần mình rảnh cả ngày, chỉ sợ không có ai rủ đi chơi thôi.”
Đây là cơ hội tốt để Thảo “trả ơn” cho những gì cậu bạn làm cho mình, không nhiều nhưng bù đắp được phần nào, cũng là cách để cô thấy thoải mái hơn. Mà cái này đã vô tình trở thành “mũi tên trúng hai đích”, một người muốn chiêu đĩa và một người muốn đi “hẹn hò”.