Chương 17: Ghen hả?
Mọi người tụ tập ở phòng họp để nhận bạn cặp của mình và danh sách các thí sinh cần hỗ trợ.
“Aaaaaa, tao được cặp với mày Hoàng ơi ~” – Bình phấn khích như đứa trẻ.
Thế nhưng ai kia thì ngược lại hoàn toàn, cậu không hề để ý người bên cạnh mà ánh mắt cứ nhìn chằm chằm về một hướng, đôi mắt sắc lẹm như dao muốn xuyên thẳng đến cặp đôi đằng ấy.
“Rất vui được hợp tác.” – Chàng trai đưa tay đến trước mặt cô gái.
Thảo nắm một cái rồi buông ra luôn: “Cùng giúp đỡ nhau nhé.”
“Đằng ấy” chính là hướng về cặp đôi của Thảo, đặc biệt là chàng trai trước mắt.
“Ô hổ, ghen hả?”- Bình cũng hóng hớt nhìn đến nơi bạn thân đang khó chịu.
“Thằng đấy tên gì?” – Hoàng cắn răng hỏi.
“Đặng Bảo Tuấn, chuyên sinh, biệt tài là giỏi ca hát và đàn guitar. ” – Bình liệt kê những thông tin mà cậu biết.
“Mày làm?” – Hoàng lúc này mới quay lại nhìn bạn mình một lượt từ trên xuống dưới với vẻ phán xét.
“Ơ hơ, vụ này anh Quốc lên danh sách nhé.” – Bình dơ hai tay lên tỏ ý bản thân vô tội.
Hoàng không ý kiến gì thêm, chỉ thở dài “chấp nhận số phận”.
***
Công việc bắt đầu ngay từ chiều nay sau khi tan học.
Thảo và Tuấn cùng đi đến lớp của cặp đầu tiên, tại lớp 12 cơ bản.
“Tao mua chai nước này, tí nữa nói nhiều khát nước lắm đó.” – Tuấn lại gần, đưa một chai nước lạnh trong tay cho người bên cạnh.
“Cảm ơn.” – Thảo gượng gạo cầm lấy.
“À, mày xem bảng câu hỏi tao gửi trưa nay chưa?”
“Xem rồi á, khá hay.”
“Mong rằng lên năm thứ hai, người được phỏng vấn trong cuộc thi này sẽ là tao.” – Tuấn vừa nói vừa nhìn cô gái đầy ẩn ý.
Thảo chỉ gật gật hùa theo chứ không lên tiếng, gương mặt có vẻ hơi khó chịu vì đau đớn.
Ở ghế đá đằng xa, có hai camera chạy bằng cơm đang theo dõi từng nhất cử nhất động của họ, ánh mắt đuổi theo sát cho tới khi họ bước vào lớp học.
“Ê, ê, đi hơi gần nhau rồi đó.” – Bình cho hai tay lên mắt làm ống nhòm, phán xét.
“Chậc, ở đây không nghe thấy gì hết.” – Hoàng nóng nẩy nói, dường như cơn ghen muốn nuốt chửng cậu.
“Vào lớp rồi, chán thật.” – Bình ngồi ngay ngắn trở lại. “Nhìn mặt thằng đó gian lắm, trông không được tử tế.”
“Thằng nào lại gần cô ấy đều h*m.” – Hoàng bực tức chửi thề.
Bình giật mình nhìn sang, nhướng mày khó hiểu “Sao mày vơ đũa cả nắm? Trong đó có tao với mày đấy con trâu!!!”. Những lời này cũng chỉ là nghĩ trong lòng thôi, bởi bạn thân của cậu đang khó ở, ai mà dám động vào chứ.
“Hai đứa đang làm gì vậy?”
Người cảm thấy khó hiểu nhất ở đây chính là cặp đôi được hai người phụ trách trước mặt, anh chị nhìn tất cả cử chỉ và lời nói của cả hai mà không hiểu mô tê gì hết.
“À, không ạ, mình tiếp tục công việc nhỉ?” – Bình đánh trống lảng để tránh khó sử.
Lúc này, Hoàng mới chịu ngồi ngay ngắn tại vị trí của mình, dù rất khó chịu nhưng vẫn phải đè nén để hoàn thành nhiệm vụ. Song, cậu như sực nhớ ra điều gì rất quan trọng: “Hôm nay ngày bao nhiêu?”
“Mồng 10, có vấn đề gì à?” – Bình ngu ngơ trả lời.
***
Công việc hoàn thành cũng là lúc mặt trời lặn và sắp sẩm tối.
Thảo lê lết cơ thể đau nhức đến chỗ ghế đá ngồi nghỉ, hôm nay “bà dì tới thăm” nên cả người và tâm trạng cô đều khó chịu hơn bình thường. Cô ôm bụng, gập người xuống đè nén cơn đau dồn dập như thể ai đó đang dùng cây búa lớn đập mạnh. Lúc ngẩng lên lần nữa, Thảo thấy ai đó đang chạy về phía mình, do ngược sáng nên cô không thể nhìn rõ, chỉ thấy một hình bóng cao gầy đang tiến đến gần hơn.
Người nọ ngồi xổm xuống trước mặt cô gái để quan sát rõ tình trạng “Cậu sao vậy?”.
Giọng nói dịu dàng vang lên, len lỏi vào tâm trí đang rối bời, bực bội của thiếu nữ, phần nào đã an ủi cảm giác khó chịu đang quấy rầy cô.
“Hoàng đó hả? Cậu chưa về sao?” – Thảo nheo mắt để nhìn rõ hơn, cố gắng làm cho giọng mình trở nên thoải mái.
“Ừm, cô vừa gọi mình ở lại có mấy việc.”
Hoàng thấy cô gái liên tục ôm bụng và xoa, đoán chắc cô đang đau bụng nên rút ra trong túi áo một cái túi giữ nhiệt nhỏ mà cậu ủ ấm nãy giờ, đưa cho thiếu nữ.
“Nghe nói đau bụng nếu được chườm nóng sẽ đỡ hơn.”
Vì đau quá nên lần này Thảo không chần chừ mà nhận luôn, cho cái túi vào trong áo khoác, bụng nhỏ bị dày vò của cô cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
“Cảm ơn cậu nhé.”
“Ừm, trùng hợp hôm nay mình mang đi để giữ ấm tay.” – Hoàng giải thích, nhưng theo thói quen cậu lại cho tay lên mũi phẩy phẩy để xua đi sự ngại ngùng.
“Chán cậu…hình như bị xưng.” – Thảo ngạc nhiên như phát hiện ra điều gì đó.
Đối phương theo lời nói sờ tay lên nốt xưng trên chán, lúng túng cười “À, vết muỗi đốt thôi.” Nếu để người trước mắt biết được cậu vì đợi cô ở cổng trường nên bị mấy con muỗi bao vây thì chắc bây giờ không còn nói cười thoải mái như thế.
“Chuẩn bị về chưa?” – Hoàng xem đồng hồ.
“Cũng nên đi thôi, muộn quá rồi.” – Thảo đứng dậy, rút túi giữ nhiệt ra.
“Xe cậu để trong kia đúng không? Để mình dắt cho.” – Hoàng chỉ tay về phía nhà để xe chung, định bụng tới đó lấy xe hộ cô gái.
“À, nay mình đi bộ, xe đang tạm sửa rồi.” – Thảo giải thích.
Chàng trai quay đầu lại, mắt sáng như sao, nhanh chóng đưa ra đề xuất “Để mình đưa về nhé?”
“Ôi, không cần đâu, muộn lắm rồi, không nên làm phiền cậu nữa.” – Cô gái khua tay từ chối.
“Hừm…nay mình ăn cơm một mình ở nhà, cũng muốn có người bầu bạn.” – Hoàng rũ mắt, tỏ vẻ đáng thương.
Thiếu nữ bị dáng vẻ buồn bã này của cậu làm cho mềm lòng, cảm giác như bản thân là người xấu “Ờ…bụng mình vẫn hơi đau, đành nhờ cậu hôm nay vậy.”
Ai đó ngay lập tức cười toe toét, mắt híp lại đến độ không thấy được Mặt Trời.
***
Hai người băng qua cây cầu, khung cảnh trên này đẹp như bức họa bởi đây là vị trí có thể nhìn rõ cảnh mặt trời lặn sau đỉnh núi. Màu xanh của mây hòa cùng màu vàng và ánh tím của hoàng hôn, cảnh tượng nên thơ, thanh bình khác với sự tấp nập, náo nhiệt nơi trung tâm thành phố.
Thảo mê đắm ngắm nhìn cảnh sắc trước mắt, nhịn không được lấy điện thoại chụp vài tấm.
“Cậu có muốn lấy ảnh không? Mình gửi cho vài tấm.” – Thảo dò hỏi người ngồi phía trước.
“Có.” – Chắc chắn là người nọ sẽ đồng ý rồi.
“Nhà cậu ở đường XX à?” – Hoàng tiếp tục hỏi.
“Đúng rồi.”
“Nhà dì mình cũng ở gần đó.”
“Thật á? Có duyên thật đấy.”
Chàng trai nghe thấy vậy, không nhịn được cười tủm tỉm.
***
Dù cho người lái xe đã cố tình đi chậm lại thì vẫn phải đến đích cuối cùng.
“Cảm ơn nhiều nhé, cậu đi cẩn thận nha.”
Nói xong, cô gái nhanh chóng chạy vào nhà.
“Khoan đã…” Hoàng gọi lại “Ngày mai…mình đón nhé? Chắc xe cậu chưa sửa xong đâu nhỉ?”
Thảo quay đầu, lịch sự đáp: “Không cần đâu, mình nhờ bố rồi. Nếu đón mình, cậu sẽ phải đi một quãng xa.”
“Tuần này mình ở nhà dì vì bố mẹ đi công tác hết, có thể tiện qua đón cậu luôn.”
Thảo định tiếp tục từ chối, nhưng mà nghĩ đến phải dậy sớm hơn thường ngày để bố đưa đi học và kịp giờ làm, cô quyết định sẽ nhờ vả lần nữa.
“Hừm, nếu cậu không phiền thì qua đón mình mấy ngày.”
“Ok, mình về đây.”
Cả hai tạm biệt nhau và trở về nhà của mình.
Tối hôm đấy, người nọ ngay lập tức dọn dẹp quần áo sang nhà dì tá túc cả tuần. Đến đêm, chằn chọc mãi không thể ngủ, trong đầu toàn là cảnh tượng vui vẻ của hai người trên đường tới trường và nhiều viễn cảnh hạnh phúc sau này.