Chương 16: Một bức ảnh
Khi thấy rõ hơn quang cảnh trên này, cảm giác mệt mỏi gần như tan biến bởi sự lỗng lẫy và xa hoa của ngôi chùa. Nhìn lên cao là tượng phật tay cầm cành sen đặt ở trung tâm cùng những thân rồng uốn lượn được bài trí xung quanh; phóng tầm mắt ra xa là cây vườn ngát hương và nhiều miếu thờ có sự kết hợp giữa nét cổ kính, truyền thống của chùa chiền Việt Nam đan xen cả nét hiện đại với khoảng không gian cao, rộng, thoáng đãng tạo sự thoải mái; nhìn xuống dưới, du khách sẽ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp toàn cảnh của khu vực trung tâm thành phố với núi non hùng vĩ, dòng sông lịch sử hào hùng và những cây cầu thơ mộng… Tất cả hài hòa như bức tranh sơn dầu, đủ họa, đủ sắc, đủ tình.
Dưới một gốc cây đằng xa, Thảo thấy Lan đang đứng bần thần ở đó, chắc cô bạn chờ đợi hai người đi lên để đón.
“Lan…Lan ơi…ở đây.” – Thảo hô to.
Nghe thấy có người gọi, Lan vội chạy về hướng đó, thấy Thảo vẫn ổn cô như vỡ òa.
“Cuối cùng cũng thấy hai người, tao còn tưởng lại xảy ra chuyện gì nữa rồi, định bụng sẽ chạy xuống.” – Lan dưng dưng nói.
“Tao là ai chứ?” – Thảo ra oai một phen, chứng minh bản thân khỏe re.
“Mọi người đâu hết rồi?” – Hoàng ngó nghiêng xung quanh.
“Vào trong hết rồi. Đi thôi, vẫn còn chỗ cho hai chúng mày.”
Lan dẫn hai người đến nơi làm lễ, cẩn thận luồn lách tránh làm phiền người khác. Cả ba đã ổn định vị trí và nhận lấy nén hương từ sư thầy.
***
Các nghi lễ cúng bái đã hoàn thành, công việc còn lại là tham quan và vui chơi.
Cả nhóm đi khắp các ngóc ngách của ngôi chùa, xem nội thất cùng các bức họa được treo bên trong, nghe về lịch sử lâu đời và câu chuyện nơi đây.
“1,2,3 cười lên nào ~~~”
Chuyên mục chụp ảnh lưu niệm là điều không thể thiếu ở mỗi chuyến đi. Sau đó mọi người tản ra tứ phía ngắm cảnh hoặc tự chụp cho mình những bức ảnh đẹp nhất.
“Kìa kìa, con nhỏ đang đứng một mình kìa.” – Bình thúc liên hồi vào vai bạn thân.
“Ai con mày?!” – Hoàng trừng mắt, vỗ mạnh vào vai bạn.
“Chậc, mày lắm chuyện quá. Ra xin chụp chung đi, nhanh lên.” – Bình liên tục hối thúc.
“Kiểu gì? Làm thế kì lắm.” – Hoàng nhăn nhó, bối rối nhìn quanh.
Thế rồi cậu nghĩ ra một kế hoạch và bật màn hình quay lên.
“Con chào bà ngoại. Ờm…hiện tại con đang ở chùa C để cầu phúc…con có cầu cho gia đình mình luôn mạnh khỏe…cảnh ở đây đẹp lắm ạ.”
Hoàng vừa nói vừa đi giật lùi, do đang “chém gió” nên cậu luống cuống đến mức không nói được câu hoàn chỉnh. Chàng trai cứ lùi rồi “vô tình” va vào vai của người nọ.
“A…xin lỗi cậu nhé.” – Hoàng buông điện thoại xuống, vội vàng xem người đối diện có xảy ra vấn đề gì không.
“Không sao, không sao. Cậu muốn đến đây chụp hình hả?” – Thảo tươi cười nói, không có ý quở trách.
“Mình đang quay lại khung cảnh ở đây cho bà ngoại xem, cậu có muốn chụp cùng…”
“Thảo!!! Thảo!!! Ôi mày đây rồi.”
Lời còn chưa nói ra hết đã bị chen ngang. Cả hai giật mình quay lại, hóa ra là Lan đang tới.
“Lại đây, lại đây…mau…mau.”
Thảo thấy cô bạn giục giã ghê quá đành tạm biệt người đối diện và chạy theo.
Chàng trai đứng bần thần tại chỗ, bàn tay buông thõng, cúi đầu đầy thất vọng, sau rồi vẫn không dám cùng cậu ấy chụp một kiểu.
“Trời ạ, thế mà lại bị phá đám.” – Bình lại gần bên cạnh bạn thân, vỗ vai an ủi.
***
Tua một vòng tham quan nơi đây rồi cả bọn trở ra ngoài.
Để thu hút nhiều khách du lịch, năm nay nhà chùa còn mở sạp ẩm thực với đủ các món khác nhau, từ mặn, ngọt đến đồ ăn chay. Chắc chắn là các thanh niên đang ở độ tuổi “ham ăn, ham chơi” không thể bỏ qua “cuộc vui” này rồi. Cả nhóm lần nữa tản ra, mỗi người mua một ít thứ rồi tụ tập lại bàn ăn được xếp trong nhà vòm.
“Đây là lí do mà mày bảo không cần mang theo đồ ăn lót dạ hả?” – Quốc nhìn một lượt đồ ăn trên bàn, trông vô cùng bắt mắt.
“Đúng, dịch vụ này mới có thôi nên tao phải kéo tụi bây đến để thưởng thức đó.” – Vân Anh khoanh tay trước ngực, oai oai nói.
“Xứng đáng với nỗ lực leo thang của tao.” – Quốc gằn giọng.
Tất cả đã tập trung đông đủ và bắt đầu “khai tiệc”. Đồ ăn cũng có món này món nọ, món ngon món không ngon nhưng được ăn cùng nhau đã là niềm vui to lớn.
Tuy nhiên, có người đang lúng túng trước phần ăn của mình. Thảo nhìn dĩa bánh chưng vừa được phát, cô hơi ngượng ngùng bởi bình thường ở nhà cô chỉ ăn vỏ bánh chứ không ăn nhân bên trong và mẹ sẽ là người ăn hộ. Để thừa đồ ăn là phạm tội, đã vậy lại còn ăn uống ở nơi linh thiêng thế này, có lẽ thực sự phải “cắn răng” ăn hết thôi.
Đúng lúc ấy, người đối diện lên tiếng: “Sao vậy?”
Thảo gượng gạo ngẩng đầu, ngoắc ngoắc tay với đối phương, ý chỉ lại gần hơn rồi thầm thì.
“Cậu có đang giống mình không? Mình không thể ăn được nhân bánh, nó thật sự rất ngấy. Nhưng mà không ăn sẽ bị Phật trừng phạt.”
Thảo hướng mắt lên nhìn tượng Phật trên cao, cảm thấy rùng mình, cứ như đôi mắt mạ vàng kia đang nhìn chằm chằm vào cô.
Hoàng bật cười, không nói gì. Cậu cẩn thận tách nhân khỏi miếng bánh của mình để không bị nát, sau đó kéo đĩa bánh của Thảo gần lại, múc hết nhân sang đĩa bánh của cô rồi hoán đổi phần của cả hai.
“Mình thích ăn nhiều nhân.” – Hoàng nhẹ giọng nói.
“Cậu sẽ nhận được thật nhiều phước lành” – Thảo cười toe toét.
***
Chuyến đi nào cũng tới hồi kết. Cả nhóm ăn uống xong xuôi, dọn dẹp sạch sẽ chỗ ngồi và nhận lễ rồi quay đầu trở về.
“Lần đi này cũng có ích đấy nhỉ?” – Quốc vắt tay sau đầu, thư thả đi trên các bậc thang.
“Tất nhiên rồi. Mỗi chuyến đi là một sự gặt hái, dù vui hay buồn cũng hãy nhớ rằng chúng ta đã từng tới đích và phải cố gắng tới mức nào mới có thể làm được điều đó. Rồi nó sẽ trở thành quá khứ mà ta cứ hay nói rằng đó là kỉ niệm, nếu thế tại sao không thử làm một lần trong đời nhỉ?” – Vân Anh thao thao bất tuyệt.
“Đạo lí hay quá ha?”
“Thế mà có một số thứ cố gắng đến mấy nhưng vẫn không thể làm được, tiếc thật.” – Bình liếc ngang liếc dọc, lơ đễnh nói, có vẻ như đang nhắc nhở ai đó, cũng có vẻ như đang nói khẩy.
“Sao? Anh không mua xúc xích cho mày nên giờ mày tiếc à?” – Quốc nhếch môi, nhưng anh cũng chỉ đang là người ngoài cuộc thôi.
“Dạ, em tiếc lắm, cũng có một số người đang nghĩ giống em.” – Câu nói nhẹ bâng nhưng đủ sát thương để cứa vào trái tim những ai đang có tâm tư.
Hoàng cúi đầu, thở dài thườn thượt, bước chân dần chậm hơn so với mọi người. Cậu nhìn hòn đá bên dưới, muộn phiền quờ sang chỗ khác. Đột nhiên, một đôi giày búp bê xuất hiện trong tầm mắt và giọng nói của thiếu nữ vang lên.
“Hoa đào sắp tàn rồi, ngắm chúng lần cuối đi.”
Theo lời nói, Hoàng vô thức ngẩng lên, trái tim hẫng mất một nhịp. Không phải vì cảnh đẹp, không phải nhành hoa mà là vì ánh mắt dịu dàng đang mong đợi cậu, vì mái tóc bị gió thổi bay, vì khoảng cách gần trong gang tấc.
“Đẹp thật…”
“Đúng không? Mình thấy cậu ủ rũ từ lúc ngồi ăn, không biết có chuyện gì xảy ra nhưng cúi mặt tức cậu đang chấp nhận những điều tiêu cực đó và cậu sẽ chẳng thấy được ai đang nhìn mình cả.”
“Ừm… hoa đào bắt đầu rụng rồi.”
Hoàng đón lấy một cánh hoa đang tự do bay trong gió, nhìn ngắm nó thật lâu rồi lần nữa thả đi, tâm trí chất chứa bao tâm sự.
“Lúc nãy mình nghe cậu đang gọi điện cho bà đúng không?” – Thảo lần nữa lên tiếng, cắt ngang bầu không khí yên lặng.
“Ờ…không…mình chỉ ghi hình để gửi cho bà xem thôi.” – Hoàng ngại ngùng trả lời, vì đó chỉ là cái cớ.
“Cậu buồn vì chuyện đấy sao? Bị mọi người kéo đi hết chỗ này tới chỗ khác, chắc chưa quay được bao nhiêu.” – Thảo hạ thấp giọng.
“Hơi tiếc.” – Hoàng đảo mắt xung quanh, nhớ lại lúc đó chỉ muốn đào cái hố để nhảy xuống.
“Cậu bật ghi hình đi.” – Thảo đưa ra chủ kiến.
Hoàng rất thắc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo rồi đưa điện thoại cho đối phương.
Cô gái chỉnh trang đầu tóc một chút, sau đó nhìn vào camera bắt đầu nói: “Cháu chào bà, cháu tên Thảo, cùng hoạt động trong ban truyền thông với bạn Hoàng. Chúng cháu hôm nay đã lên chùa cầu phúc cho năm mới đó ạ, còn nhiều người khác nữa đang đi phía trước. Thật sự hôm nay rất bận, chạy đi chạy lại khá nhiều nên Hoàng không quay lại cảnh đẹp cho bà xem được, bà thông cảm nhé, đừng quở trách cậu ấy. Bọn cháu đang đi về, quãng đường khúc này đang có hoa đào rụng, phong cảnh nên thơ lắm, bà nhìn chút xem có thích không.”
Nói rồi cô gái lia điện thoại một vòng để quay được hết cảnh đẹp.
“Khi nào có dịp bà lên đây chơi nhé. Bây giờ chúng cháu phải về rồi, tạm biệt ạ.”
Thảo tắt camera trả lại điện thoại, cô quay sang vỗ vai người bạn, chắc nịch nói: “Mình thay cậu giải thích với bà rồi, chắc chắn bà sẽ hiểu cho cậu thôi.”
Từ đầu đến cuối, chàng trai không hề dời mắt khỏi thiếu nữ, một cảm xúc ấm áp bao chùm khiến cậu không muốn thoát ra, chỉ muốn mê đắm mãi như vậy. Cuối cùng, cậu nở một nụ cười thỏa mãn, chuyển từ muốn chụp ảnh sang được một video có cả hình và giọng nói.