Chương 15: Hành động dịu dàng
“Tao thề…thề rằng…cả cuộc đời này không tin Vân Anh lần nào nữa!!!” – Quốc vừa thở hổn hển vừa gầm lên bất mãn.
“Lên nào người anh em, yếu thế?” – Có vẻ từng ấy bậc thang không xi nhê gì đối với cô gái.
Có mấy người phải vơ lấy cành cây khô làm gậy chống mới có thể giữ vững bước chân bởi họ không chỉ đi người không mà còn xách theo túi lớn túi nhỏ đựng đồ cúng, nếu biết trước vậy đã mua ít đồ thôi.
“Để mình cầm cho.”
Hoàng dành lấy túi đồ trong tay Thảo, một tay cậu đặt sau lưng vừa để giữ cô, vừa đẩy nhẹ để cô có thêm đà đi về phía trước.
“Không ổn rồi.”
Thảo không chống đỡ được nữa, cô ngồi gọn sang một bậc thang tránh người đi, cởi giày ra mới phát hiện da chân đã bị bong. Vì không biết là sẽ phải đi nhiều như vậy nên hôm nay Thảo đã chọn giày búp bê thay cho giày thể thao, do đó gót chân và các ngón chân đã bị trầy da rất đau.
Hoàng thấy thế vội quỳ xuống xem vết thương của Thảo, cậu xoay nhẹ cổ chân của cô: “Có đau không?”
“Không, chỗ gót chân hơi rát thôi.”
Sau khi xác nhận không bị trật khớp, cậu đặt bàn chân nhỏ lên đùi mình và lục trong cặp ra vài miếng băng cá nhân, không quên lấy tờ giấy làm cái lót cho cô gái ngồi. Một hành động này đã đổi lấy sự rung rinh trong trái tim người thiếu nữ.
Lúc này Lan đi trước nhận ra có điều bất ổn, quay lại thấy bạn thân đang ngồi một chỗ liền vội vàng chạy lại, mấy người khác thấy vậy cũng sốt sắng.
“Sao vậy?” – Lan lo lắng hỏi.
“Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ bị bong da thôi.” – Thảo trấn an.
“Gì chứ? Nhìn kia kìa, chỗ vết thương rỉ máu rồi.” – Cô gái gần như không bình tĩnh được.
“Sơ cứu nhanh thôi mà.” – Thảo xoa xoa tay người bạn, tỏ ra không có vấn đề gì nghiêm trọng.
“Tại mày đó Vân Anh, nếu mà nói trước thì đã không xảy ra tình huống thế này.” – Quốc quở trách.
“Nếu mà nói rồi thì sẽ không ai đồng ý…” – Vân Anh nhỏ giọng nói, cảm thấy tự trách không thôi.
“Chuyện bình thường mà, mọi người cứ đi trước đi, đừng để lỡ giờ.” – Thảo khua khua tay.
“Sao mà được chứ, tao ở lại với mày.” – Lan phản đối quyết liệt.
“Hâm, cầm đồ hộ tao đi, tí nữa tao theo sau.”
“Để em ở lại cho, mọi người đi trước đi, sắp đến giờ làm lễ rồi.” – Là giọng của Hoàng.
Mất vài phút để trấn an nỗi lo của Lan, sau đó mấy người đi trước, cầm theo đồ của Thảo và Hoàng để kịp sắp lễ, còn hai người này sẽ theo sau.
“Đã thấy ổn hơn chưa?”
Hoàng vẫn giữ nguyên dáng quỳ như nãy, nhẹ nhàng xoa bàn chân nhỏ đang đặt trên đùi để vết thương đỡ đau đi.
“Mình thấy ok hơn rồi, cảm ơn cậu nhé.”- Thảo ngại ngùng rút chân về.
Hình như đối phương cảm nhận được sự lúng túng của cô nên không tiếp tục xem nữa, cậu xếp đôi giày ngay ngắn để cô đặt chân lên đó rồi ngồi sang bên cạnh.
“Có lẽ hôm nay không hẳn là ngày đẹp nhỉ?”
“Ừm…”
Trong đầu Thảo hiện tại bị bủa vây bởi những động tác dịu dàng lúc nãy. Đôi bàn tay thon dài kia chạm nhẹ vào từng ngón chân của cô, chỉ sợ sẽ làm cô đau. Cảm giác nóng ấm truyền qua da thịt làm cô bối rối, tự hỏi tại sao cậu ấy lại tình nguyện để cho chân người khác đặt trên đùi mình? Một loạt hình ảnh chạy dọc trong tâm trí khiến cô lơ đễnh trả lời.
“Có vẻ cậu hơi căng thẳng nhỉ? Chút nữa mình cõng cậu rồi chúng ta sẽ đuổi kịp mọi người thôi.”
Chàng trai bên cạnh đưa đến trước mặt Thảo một viên kẹo “Lúc trước cậu bảo đồ ngọt có thể chữa lành tâm hồn, nhất là lúc cảm thấy không thoải mái.”
Thiếu nữ bừng tỉnh khỏi những tưởng tượng của mình, gật gù đón lấy viên kẹo, cô thích thú ngắm nhìn không lỡ ăn.
“Kẹo kim cương này, nhỏ nhỏ xinh xinh, hồi xưa hay ăn lắm, mà giờ mẹ mình ít mua quá.”
“Thế à, mình cho cậu cả túi.”
Nói rồi Hoàng lôi từ trong balo ra cả bịch kẹo, đủ các màu sắc óng ánh và trong suốt như viên kim cương nhỏ tẹo.
Thảo hơi choáng vì bịch kẹo được nhét vào trong lòng “Cậu hào phóng quá rồi. Mình xin mấy cái thôi, vả lại cũng không có chỗ để, cậu nhét lại vào cặp đi.”
Hoàng cũng không ép buộc đối phương, lấy ra mấy cái nữa rồi nhét lại. Cả hai cùng cho viên kẹo vào miệng, vị ngọt kết hợp hương hoa quả, có chút chua chua tan ra và thấm vào vị giác.
“Uồi, cái hương vị này làm mình du hành thời gian luôn. Nhớ lúc còn nhỏ xíu, về nhà bà ngoại chơi toàn tranh giành với em trai chỉ vì một viên kẹo.” – Cảm giác diệu kỳ lan tới, Thảo thơ thẩn kể lại câu chuyện của mình.
“Nói đến lại nhớ, hồi đó mình nhét liền 5-6 cái vào miệng ăn cho đã.” – Hoàng không khỏi cảm thán.
“Mình cứ tưởng có mỗi bản thân làm thế chứ, hóa ra là có đồng minh. Cậu cho vào nước pha uống không?” – Thảo hứng thú chờ đợi cậu trả lời.
“Có, nhưng mình không lấy thìa để khuấy mà cho vào chai nước rồi xóc lên, kết quả là hôm đó đau bụng cả tối.”
Cả hai bật cười thành tiếng, dường như việc nhớ lại quá khứ “huy hoàng” cũng là liều thuốc chữa lành tuyệt vời hơn cả.
“Mình nghĩ chúng ta nên đi thôi, kẻo mọi người đợi.” – Thảo đề nghị.
“Ừm, để mình cõng cậu.” – Hoàng đỡ người bạn đứng dậy.
“Không cần đâu, mình ổn mà, leo cầu thang đã mệt rồi, cõng con lợn như mình nữa chắc cậu ốm mất.”
“Cậu chỉ là Thảo thôi, không phải thứ gì khác.”
Chàng trai để một ngón tay chạm vào chán cô gái thay cho lời nói ‘đồ ngốc’ rồi tự mình bật cười.
Thảo vừa bối rối vừa khó hiểu xoa xoa chán mình “Gì vậy?”
“Bây giờ đi giày là chân lại sứt đấy.” – Hoàng cố gắng thuyết phục.
“Mình tính đi chân đất đến đó luôn.”
“Thế đi giày của mình.”
“Ấy, không cần, giày cậu cỡ phải to gấp hai chân mình, đi vậy khó chịu lắm.”
Hoàng ngẫm nghĩ một chút rồi cậu ngồi xuống, tháo giày của mình ra, tháo luôn cả tất. Cậu lộn trái đôi tất, phủi phủi và ghé lại chân cô gái “Tạm thời đi tất của mình nhé? Nếu không bụi bẩn làm vết thương nhiễm trùng. Mình không bị chảy mồ hôi chân đâu.”
“Cậu định đi giày mà không đi tất à?” – Thảo vẫn có chút kháng cự.
“Chắc hẳn cậu không muốn để mọi người đợi đâu nhỉ?” – Hoàng vẫn giữ nguyên tư thế đấy, phớt lờ câu hỏi.
Cô gái đành chấp nhận và xỏ vào đôi tất. Vì đây là tất nửa chân dành cho người đi giày nên không quá rộng.
“Đi thôi, không khéo tí dẫm phải côn trùng dưới đất.” – Hoàng cười ranh mãnh.
“Này!!! Đừng có dọa mình!!! “