Chương 12: Cậu là ai?
Đáng nhẽ Thảo chỉ cần ngồi ở nhà đợi tiền được chuyển vào trong tài khoản, nhưng cô không chọn cách đấy vì muốn gặp các anh chị nhân viên và gửi lời chúc sức khỏe trước khi về ăn tết.
Thảo được mọi người quý mến rất nhiều, giống như em gái nhỏ của đại gia đình nên vừa bước chân đến quán cái là bị bao vây ngay.
“Em xin, em xin, hết tay để cầm rồi.” – Cô gái vụng về cầm túi to túi nhỏ đồ ăn do bị các anh chị dúi.
“Nhóc này ít khi gặp quá, sang năm đến thường xuyên hơn đi, chị không muốn gặp mặt online với mày nữa đâu.” – Một chị nhân viên than trách.
“Hê hê, nhất trí ạ.”
Thảo để mấy túi đồ ăn gọn vào một chỗ rồi ngồi xuống ghế, nhấp ngụm trà cho nóng người.
“À, người mới làm edit ý, các anh chị gặp chưa?” – Thảo tò mò nhìn mọi người.
“Gặp rồi, nhưng mà cũng ít khi qua quán lắm.” – Có người nhận định.
“Hôm qua anh mới được gặp này.”
“Em chưa gặp hả Thảo? Hình như hai đứa làm cùng nhau mà nhỉ?”
“Đúng rồi á, nhưng người đấy chưa từng lộ diện với em, cũng chưa từng ngỏ ý gặp nhau bao giờ, tò mò chết đi được.”
Tất cả đều ngỡ ngàng, mọi người còn nghĩ hai đứa nhóc này sẽ thường xuyên đi với nhau để làm việc, không hay đến quán thì chắc chắn phải gặp nhau nơi khác rồi.
“Thế trông cậu ấy như nào?” – Cảm giác không mấy hi vọng về một buổi gặp mặt trực tiếp nên cô gái đành phải tự vận dụng chất xám để tưởng tượng.
“Mặt mũi cũng được, ăn mặc gọn gàng, nói chuyện có duyên.”
“Trông đúng gu chị nên chị thấy đẹp trai. Hahahhaha.”
“Không tệ, nhìn hơi trưởng thành trước tuổi.”
“Có lần cậu nhóc này kéo tay áo lên, anh thấy có vết bớt nhỏ ở bắp tay trái. Hừm…cũng có thể đó là vết kim tiêm hồi bé thôi.”
Các anh chị nhân viên bàn tán sôi nổi về chủ đề này, có lẽ người có nickname Ximp.ht ấy không quá tệ.
Điều đó càng dấy lên sự tò mò mãnh liệt trong tâm trí Thảo, đồng thời cũng khiến cô gái thấy hơi buồn, làm việc cùng nhau một thời gian đã phần nào gắn kết hai người trong mối quan hệ bạn bè, thử hỏi xem ai không muốn nhìn thấy mặt bạn mình chứ?
***
“Hôm nay mình được lĩnh thưởng rồi á.” – Thảo Hương.
“Tuyệt. Được nhiều không?” – Ximp.ht
“Đủ để đút lợn, hì hì.” – Thảo Hương.
“Không định mua một bộ quần áo mới thưởng cho bản thân hả?”- Ximp.ht
“Mình có đủ rồi ~ À, nay mình hỏi các anh chị nhân viên về cậu đấy, có tò mò mọi người nói gì không?” – Thảo Hương.
“Nói xấu mình à?” – Ximp.ht
“Suy nghĩ đen tối quá nhá!!!” – Thảo Hương.
“Khen mình hử?” – Ximp.ht
“Nhiều là đằng khác, mình tò mò quá.” – Thảo Hương.
“Sau này gặp đừng chê nha ~~~” – Ximp.ht
“Không thể nào!!!” – Thảo Hương.
“Hahahahaha, nghĩ lại thì mình cũng đẹp trai lắm.” – Ximp.ht
“Gớm.” – Thảo Hương.
“Mà lúc đó quên mất không hỏi vấn đề quan trọng hơn, họ tên thật của cậu là gì vậy?” – Thảo Hương.
“Có chữ U và chữ T trong họ tên, đoán đi.” – Ximp.ht
“Gì???? Đoán thế nào được???” – Thảo Hương.
“Có nhiều thời gian mà, suy nghĩ dần dần.” – Ximp.ht
“Xì, đi ngủ đây, tạm biệt.” – Thảo Hương.
“Bắt được một chú thỏ kêu gru gru, hạng đặc biệt, hahahahaha.” – Ximp.ht
*Nếu thỏ kêu như vậy là nó đang bất mãn và tức giận.
“Bai!!!!” – Thảo Hương.
***
Tối ngày ba mươi âm lịch.
Đến giờ phút này thì đa số các gia đình đã ăn cơm xong để chuẩn bị sắp đồ ra mâm, có nhà sẽ quây quần xem Táo Quân trước giờ G, có nhà bận luộc con gà, có nhà rủ rê ra ngoài uống cafe…
Thảo ăn uống xong xuôi, phụ giúp mẹ vài việc rồi xin phép qua đón Lan đi chơi. Cả hai lựa chọn đi bộ đến bờ hồ – địa điểm được xác định bắn pháo hoa. Quãng đường từ nhà Lan đến bờ hồ không quá xa, vả lại còn dư nhiều thời gian nên vừa đi vừa tâm sự quá hợp lý.
Đến nơi, thấy Hoàng và Bình đang đứng đợi, Thảo hơi bất ngờ vì cô không hề được thông báo trước. Lúc này, Lan mới giải thích mọi chuyện: hôm đi mua cái tạp dề mới cho mẹ, Lan trả lời ậm ừ mấy câu với Bình để không bị cậu làm phiền, cô không suy nghĩ nhiều về lời mời ấy, chỉ tưởng là cậu trêu chọc thôi. Ai dè hôm qua Bình “tổng tấn công” message cho tới khi Lan đồng ý để cả bốn đi chung với nhau mới dừng lại.
“Chào buổi tối các cô nương ~ ” – Cái giọng lanh lảnh quen thuộc.
“Buổi tối không vui.” – Lan lầm bầm.
“Hai cậu đi bộ à?” – Hoàng hỏi.
“Ừm. Đi bộ cho nóng người.” – Thảo tiếp lời.
“Có đói không? Mình vừa thấy đằng kia bán khoai nướng.” – Hoàng nhìn thời gian, vẫn còn hơn một tiếng.
Ba người kia đều đồng ý nên cả bọn theo chỉ dẫn của Hoàng đi tới quán khoai nướng ven đường.
Trên đường, Bình thủ thỉ với cậu bạn thân: “Thấy sao? Anh đây đã nói là làm được. Cưng hài lòng chưa?”
“Đánh giá năm sao.” – Hoàng bật cười.
“Năm sau là tự mình mở lời rủ được rồi nhỉ?” – Bình cho hai tay tựa sau đầu, khoan khoái nói.
“Chắc chắn.”
***
Đứng đợi một lúc khoai lang nướng cũng chín. Mùi hương thơm thoang thoảng, cộng với chút mùi của khói ám trong không khí phần nào làm tan đi cái lạnh, tăng sức hấp dẫn cho món ăn.
Bốn người nhận lấy phần của mình, khéo léo bóc lớp vỏ ngoài, “phần thịt” màu vàng lộ ra chín đều, ngọt bùi, cắn một miếng tan ra trong miệng, vừa ấm vừa ngon.
“Nóng quá.” – Bình đã cắn một miếng to nên giờ lưỡi cậu bị rát.
“Đồ ngốc, người ta ăn từng chút một để cảm nhận trọn vị ngon, ai như mày?” – Lan giễu cợt.
“Thi ăn không?” – Bình nhại lại biểu cảm của người bên cạnh, sau đó đưa ra đề nghị.
“Trẻ con hả?”
“Sợ thua ngay luôn chứ gì?”
“Để rồi xem, cái miệng tao đủ cạp đầu mày đấy!”
Đôi bạn trẻ ăn nấy ăn để, hình tượng nam thanh nữ tú gì gì đấy đều vứt hết, chỉ có “vinh quang” cả hai muốn đoạt lấy.
Ở phía bên kia, có hai con người không buồn quan tâm đến trận chiến đang bùng nổ, chỉ tập trung vào chuyên môn của mình.
Thảo cắn một miếng ngập miệng, vừa ăn vừa nhả khói nóng rất thích thú. Chàng trai nọ thấy vậy cũng học làm theo, trọc cô gái cười không ngớt.
“Nhìn kìa, có một con chim đang bay đến gần.” – Thảo hướng mắt tới cái bóng phía dưới ra hiệu cho cậu bạn, đôi bàn tay nhỏ đong đưa trên đầu tạo hình chú chim.
“Chú chim kia, lạc đàn rồi, mau lại đây.” – Hoàng dơ đôi tay lên, để con chim vừa được tạo bay đến chỗ người bạn, kéo người bạn bay theo mình. “Chúp chúp, đã nghe thấy tín hiệu chưa?”
Cô gái bật cười, nụ cười rạng rỡ như sáng bừng một góc tối.
“Biết gì không? Chữ ‘chúp’ cậu phát âm gần giống từ ‘hôn’ trong tiếng Thái á.”
Hoàng nhìn sang, trong ánh mắt mang nhiều ẩn ý, có thể là vui, có thể là mong đợi hoặc có thể là tình cảm ẩn sâu chưa bao giờ bộc lộ.
Cậu để chú chim của mình bay gần hơn chú chim của Thảo, đôi cánh của cả hai chạm vào nhau và phần đầu ngón cái chụm lại như đang hôn.
“Chơi gì vui thế? Cho chơi chung với.”
Bình chen vào giữa khoác vai hai người. Có lẽ cuộc chiến đã kết thúc và chiến thắng thực sự không quan trọng vì cả hai sau đó đã cười hềnh hệch bởi khuân mặt lấm lem của đối phương.
“Nghịch bóng hả? Trò này tao giỏi lắm.” – Lan cũng hứng khởi tham gia.
“Trổ tài đi.” – Thảo cổ vũ cô bạn.
Cả bốn hí hú nghịch ngợm cái bóng dưới cây đèn đường, tạo ra đủ loại hình thù rồi cùng nhau cười khanh khách.