Chương 11: Pinocchio
Gia đình Lan là một trong số đó, nhà Lan mấy ngày này bán hoa quả và bánh trưng nên không lúc nào ngơi tay, ngơi miệng.
Cô gái đang hộ mẹ thổi khói đốt củi để đun nước, than vãn không ngừng: “Cho con gói bánh đi mà mẹ, con sắp ngạt thở rồi.”
“Mày gói không chặt tay, mẹ toàn phải gỡ ra làm lại con ạ.”
Mẹ Lan ngồi một bên quở trách. Bàn tay mẹ thoăn thoắt, đổ gạo vào khuôn rồi gấp các cạnh lá, miết qua miết lại thành nếp sao cho chiếc bánh được vuông vức, cuối cùng là buộc chặt tay. Các động tác vừa nhanh, vừa chuẩn chỉnh và khéo léo.
Lan xị mặt, trong lòng bất mãn nhưng không dám cãi lại.
Vì không muốn chấp nhận hoàn cảnh hiện tại, một lúc sau cô gái lại thủ thỉ với mẹ: “Hình như…mẹ chưa mua đĩa nhựa, để con đi bây giờ nhé?”
Mẹ quay sang gỗ nhẹ vào đầu Lan một cái, chừng mắt.
“Lí do lí trấu. Hôm qua bảo mua hộ mẹ thì mất tăm mất tích, bây giờ muốn trốn việc chứ gì?”
“Đâu có. Tự nhiên con nhớ ra, mà không mua là không kịp giao hàng đâu nha mẹ yêu ~” – Lan nịnh nọt.
“Ờ, để mẹ vào lấy tiền. À, tiện thể mua thêm vài thứ nữa hộ mẹ.”
Cô gái sau khi đạt được mục đích bụm miệng cười tủm tỉm.
***
Có kha khá đồ để mua nên Lan phải di chuyển tới nhiều cửa hàng khác nhau.
“Ốc sên Shop? Đúng chỗ mẹ bảo đây rồi.”
Lan đọc biển hiệu được để trước cửa, xác nhận là nơi cần đến liền mở cửa bước vào.
Nghe thấy có âm thanh bên ngoài, người bên trong nhanh chóng chạy ra đón: “Quý khách muốn mua gì ạ?”
“Cho em hỏi ở đây có bán…”
Lời nói ngưng lại giữa khoảng không, sự bất ngờ như muốn nổ tung giữa hai người.
“Sao mày ở đây?!”
Bình và Lan chỉ tay về phía nhau thốt lên, không thể tin được có sự trùng hợp vi diệu như vậy.
“Cửa hàng tao mở, tao không ở đây thì ở đâu.” – Bình khoác lác.
“Mũi mày dài đến độ xuyên thủng tấm kính của cánh cửa đằng kia rồi đấy.” – Lan nhếch mép cười khinh.
“Thế có đâm trúng trái tim mày không?” – Bình trêu trọc.
Lan không thèm đáp, chỉ lườm rồi tìm món đồ mình muốn mua.
“Đùa thôi. Đây là cửa hàng của anh họ tao, hình như anh ấy chạy đi đâu rồi, để tao tiếp mày.”
Bình khoanh tay đi đến bên cạnh cô gái, ra dáng nghiêm túc của một ông chủ.
“Quý hóa quá, mày ngồi yên một chỗ đã là phúc lớn dành cho tao rồi.”
“Đâu có được, phải phục vụ khách hàng tận tâm chứ.”
Để không tốn thời gian và bị làm phiền bởi Pinocchio bằng da bằng thịt, Lan vào vấn đề chính luôn: “Ở đây có bán tạp dề không?”
Câu hỏi không nhận được hồi đáp mà nhận lại sự bất ngờ. Bình đưa tay lên, xoa đi vết nhọ mờ mờ ở cằm cô gái.
“Vở kịch kết thúc cách đây mấy ngày rồi, mày vẫn chưa thoát khỏi vai cô Mị lầm lũi à?”
Đúng là trong tiểu phẩm vai của Lan là nhân vật Mị ở tuyến thời gian của quá khứ.
Theo phản xạ Lan hất tay chàng trai ra, lấy điện thoại soi lại mặt của mình, có vết nhọ mờ mờ do lúc nãy thổi củi.
“Chuyện của tao, rốt cuộc là có tạp dề hay không?” – Lan lặp lại câu hỏi lần nữa.
“Cô Mị dịu dàng lắm đó nha, không xù lông như mèo đâu ~” – Chàng trai vẫn không buông tha, tiếp tục trêu chọc.
Cô gái bực bội, trực tiếp quay đi luôn.
“Từ từ, tao đâu có nói là không có. Đợi tí, để anh đây vào lấy.” – Bình cà lơ cà phất nói, trước khi đi không quên nháy mắt với đối phương.
Sau một lúc loay hoay, cậu ta lôi hẳn một lô tạp dề với đủ màu sắc khác nhau. Tuy nhiên, Lan chẳng mất nhiều thời gian để lựa chọn vì mẹ cô đã dặn trước đó. Cô lấy ra hai cái mình cần, nhanh chóng trả tiền và ra về.
“Giao thừa mày muốn cùng đi chơi không?” – Bình nói với ra ngoài.
“Tao đi với Thảo rồi.”
“Đi chung đi.”
“Có tâm trạng thì đi.”
“Thế là đồng ý rồi nhé?”
“Đồ con trâu.”
Lan bỏ lại câu chửi rồi lên xe phóng đi.
***
Màn đêm đã buông xuống nhưng vẫn có phòng ngủ sáng đèn.
Người bên trong cật lực làm việc trước bàn máy tính, hết văn bản này lại tới văn bản khác, ngón tay lanh lẹ trên các nốt phím, chỉ ngơi khi dùng chuột.
Tin nhắn tới.
“Cậu xem ảnh mình gửi đi.” – Ximp.ht
“Mình xem rồi, màu hơi chói, cậu chỉnh cho nó tối xíu.” – Thảo Hương
“Okla.” – Ximp.ht
Hiện tại Thảo vẫn đang bán mạng cho tư bản, không chỉ một mà là nhiều nhà tư bản để có thể lĩnh được tiền thưởng. Chấp niệm ấy là động lực để cô duy trì đến tận bây giờ.
“Enter” tập tin đã được gửi qua mail, công việc hoàn thành.
Thảo ngả lưng ra ghế, xoay xoay cổ tay mỏi nhừ, với lấy lọ thuốc nhỏ mắt để tạm thời chữa lành hai mắt đang cay xè.
“Mình gửi ảnh cho chủ quán rồi nhé.” – Ximp.ht
Tiếng “tinh ting” lại tới, lúc này cô mới nhớ ra người bạn đang làm hộ mình mấy công việc được giao.
“Cảm ơn nhé, lấy được tiền rồi mình sẽ chia cho cậu.” – Thảo Hương.
“Không cần đâu, trước đó mình nói rồi mà. Thời gian này rất biết ơn cậu đã chỉ bảo mình tận tình.” – Ximp.ht
“Đâu có, mình thấy cậu gần như làm được hết. Hay mình đãi cậu một trầu nhé?” – Thảo Hương.
“Mai mình về quê mất rồi.” – Ximp.ht
“Nhanh thế á? Cậu đi buổi sáng luôn hả?” – Thảo Hương.
“Mình đi xe đêm. Ban ngày mình ở nhà dọn dẹp với cả sắp đồ.” – Ximp.ht
“Thế sáng mai mình đặt đồ ăn ở Feline Coffee rồi cậu ra lấy nhé? Mai mình bận không đi đâu được cả.” – Thảo Hương.
“Cũng được. À, giao thừa cậu có đi xem bắn pháo hoa không?” – Ximp.ht
“Có á. Năm nay mình được xông nhà hehe.” – Thảo Hương.
“Thế thì thần tài đến nhỉ?” – Ximp.ht
“Không đâu, chỉ phát được cái vía chăm chỉ cho mọi người thôi.” – Thảo Hương.
“Vía này ngon.” – Ximp.ht
Hai người nhắn thêm mấy câu rồi tạm biệt nhau đi ngủ. Đó giờ Thảo chưa gặp mặt người bạn này lần nào, cô thật sự rất tò mò, nhưng người nọ chưa có ý định lộ diện nên phải tôn trọng người ta thôi.