Chương 10: Đi dạo
“Chúc mừng tất cả mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ nhé.” – Trưởng ban của chúng ta (biệt danh).
“Dạaaa.” – Vân Anh Đặng.
“Hehe.” – Thư kí Bình (biệt danh).
“Xia xỉa.” – Khúc Thị Loan.
“Thay mặt cả ban, xin cảm ơn anh Minh trong thời gian qua luôn săn sóc bọn em, chỉ bảo tận tâm và rất nhiệt huyết.” – Quốc Nguyễn.
“Em thay mặt anh Quốc xin lỗi Trưởng ban vì toàn đọc sai lời thoại.” – Trần Huy Hoàng.
Quốc Nguyễn đã thả tức giận vào tin nhắn của bạn.
“Hahahahaha. Chuyện cũ rồi không tính toán nữa.” – Trưởng ban của chúng ta.
“Đúng đúng.” – Quốc Nguyễn.
“À, thông báo cho mọi người tin vui: Hiệu trưởng dành lời khen có cánh cho cả ban chúng ta, đặc biệt là ý tưởng vở kịch, khen lấy khen để luôn nhé ~” – Trưởng ban của chúng ta.
“Quá đã Pepsi ơi!!!” – Thư kí Bình.
“May sao thư kí nhỏ của anh lên sân khấu không sủa tiếng chó như lúc tập, chứ em chỉ sợ bị cười thối mũi”. – Lan lung linh (biệt danh).
“Giề???” – Thư kí Bình.
“Hai tụi bay im, để anh mày thông báo nốt tin vui thứ hai rồi chửi nhau sau. Hiệu trưởng thưởng tiền kèm lời dặn dò “mua gì cho mấy em nhỏ ăn” nha mấy đứa.” – Trưởng ban của chúng ta.
Trưởng ban của chúng ta đã gửi một hình ảnh vào trong nhóm.
“500k lận.”
“OMG!!!”
“Mua cua hoàng đế ăn đi anh ơi ~”
“Chúng ta giàu rồiii.”
“Em muốn ăn xiên bẩn vô hạn.”
“Tinh hoa hội tụ, phụ nữ rất yêu.”
“Nên lập page fan Hiệu trưởng không nhỉ?”
“Tao tham gia.”
…
“Chúng bay bình tĩnh đi, chọn quán cái đã rồi anh em ta lên đồ đi ăn.” – Trưởng ban của chúng ta.
“Ăn lẩu đi anh.” – Thảo Hương.
“Nhất trí.” – Trần Huy Hoàng.
“Thôi ăn nướng điii.” – Thư kí Bình.
“Mày câm.” – Trần Huy Hoàng.
Thư kí Bình đã thả huhu vào tin nhắn của bạn.
***
Sau mấy ngày bàn tán sôi nổi chủ đề này thì kết quả chung cuộc là: không ăn lẩu, không ăn nướng, không ăn buffet, không ăn xiên bẩn mà sẽ ăn cơm bình dân. Nói bình dân thì cũng không đúng, chỉ là các món được phục vụ theo hình thức ăn cơm thông thường. Và nhà hàng được chọn mới khai trương gần đây, bàn ăn là bàn xoay khá thú vị nên Trưởng ban đã chọn nơi này để tụ tập mọi người. Tất nhiên số tiền được cho không thể đủ từng đấy người nên vẫn phải đóng góp thêm.
Đúng bảy giờ tối, đa số đã có mặt đông đủ trước cửa nhà hàng và được nhân viên đưa vào phòng riêng đã đặt trước đó.
“Anh Minh lâu thế nhỉ?” – Một người lên tiếng thắc mắc.
“Ông này chuẩn bị lâu lắm.” – Vân Anh vừa nhâm nhi đĩa lạc vừa nói.
Một lúc sau Trưởng ban yêu quý của mọi người mới tới, đi theo sau là anh Quốc cầm theo hai bọc lớn.
“Cái gì đấy anh?”
Hẳn là ai nấy đều tò mò về hai bọc nilon đen được đặt lên bàn.
“Tí lên hết đồ rồi mấy đứa sẽ biết.” – Trưởng ban đưa tay lên miệng ra vẻ bí ẩn.
Cách làm việc của nhà hàng khá chuyên nghiệp, các món ăn được bê lên rất nhanh và phục vụ khách hàng tận tình. Đến khi tất cả đã lên mâm, phục vụ lui ra ngoài, đóng kín cửa để người bên trong được riêng tư.
“Mở cái kia ra được chưa anh?” – Bình chỉ tay về phía hai bọc lớn, sốt sắng nói.
Trưởng ban lấy con dao nhỏ trên bàn rạch cái bọc ra, đặt lần lượt từng chai bia tươi lên trước sự kinh ngạc của mọi người.
“Tiệc cuối năm mà, thoải mái đi các em.” – Trưởng ban cười cười nháy mắt với mọi người.
“Ăn mừng lớn quá không anh Minh?” – Bình rụt rè hỏi.
“Không sao đâu, mỗi người nhấm nháp một tí.”
Đống bia này là tự Trưởng ban mua bằng số tiền tiêu vặt của mình, có lẽ anh biết được rằng đây là lần cuối ăn uống tập trung với nhóm truyền thông nên mới dám chơi lớn như thế.
*Bạn nào lên cấp ba rồi chắc cũng quen với vấn đề này, tuy nhiên, mị không khuyến khích mọi người làm theo nhé.
“Anh không ép buộc tất cả đều uống nhé, ai thực sự uống được thì uống. Đặc biệt của đặc biệt là các bạn nữ, muốn uống thì uống chút thôi, tốt hơn là không nên uống, bảo vệ bản thân là trên hết mà.”
Trưởng ban nhấn mạnh nhiều lần, vì anh hiểu ở lứa tuổi học sinh tiếp xúc rượu bia nhiều không tốt, chỉ nên biết ở mức độ vừa phải, cái gì cũng có chừng mực.
“Ôi, trưởng ban đã có ý tốt thế này, mình nâng ly cảm ơn ngài ấy luôn nhỉ?” – Một người xung phong.
Tất cả đứng dậy, cốc to cốc nhỏ gì đều cùng hướng vào chính giữa của mâm cơm.
“Trước khi cụng ly, anh có lời muốn nói với mọi người. Chắc hẳn mấy đứa đều biết truyền thống của trường mình, qua tết cái là các anh chị khối 12 sẽ bị cắt hết tất cả các hoạt động để tập trung vào ba cuộc thi lớn: thi học sinh giỏi cấp tỉnh, thi học sinh giỏi cấp quốc gia và thi đại học. Bữa cơm này cũng coi như là bữa cuối cùng trước khi anh bị nhốt ôn thi, chắc phải đến tận lễ trưởng thành thì may ra được tụ tập với nhau. Cảm ơn mọi người đã luôn đoàn kết, gắn bó với nhau suốt chặng đường vừa qua. Tất cả như gia đình thứ 2 của anh vậy, vui chơi, làm việc đều có nhau. Cảm ơn rất nhiều.”
Bài phát biểu cảm động kết thúc, tất cả cùng cụng li và uống hết sạch phần của mình.
“À, Bình này, sắp tới anh không có ở câu lạc bộ, các công việc đều nhờ vào cậu quản lý hộ anh nhé.”
Trưởng ban vừa nói vừa rót bia vào cốc của cả hai, anh nâng lên hướng về phía chàng trai, chờ đợi lời hồi đáp.
“Chắc chắn rồi ạ.”
Bình tiếp nhận nhiệm vụ, hai tay cầm cốc của mình cụng vào cốc của anh rồi uống cạn thể hiện sự chân thành cho lời “tuyên thệ” ban nãy.
Mọi người chính thức khai tiệc, vừa ăn vừa cười đùa vui vẻ, không khí nhộn nhịp, đầm ấm giống như đang ở bữa cơm bên gia đình.
***
Ăn uống nô nê rồi cả bọn chưa về nhà luôn mà quyết định ra quán nước ngồi để bớt mùi bia.
“Uống hết mình rồi sợ bố mẹ hết hồn nhé.” – Vân Anh ngồi xuống bên cạnh Trưởng ban, lấy tờ giấy vừa quạt để bay bớt mùi vừa châm chọc thanh niên đang ngà ngà say kia.
“Cứ vui đi ~ Cứ vui đi ~” – Trưởng ban quờ quạng linh tinh, miệng lầm bầm xong tự mình cười.
Không chỉ có anh Minh mà còn một số người khác tham gia uống đang làm loạn tại chỗ, người thì gục hẳn, người thì tự hát tự múa, người thì thủ thỉ tâm sự…khung cảnh phải nói là “tệ hại” đối với những người đang tỉnh.
Bằng tất cả sự nỗ lực, cuối cùng những kẻ say xỉn kia đã yên vị một chỗ và chịu thiệt nhiều nhất chính là những người không tham gia uống bia.
Sau khi giúp bạn mình tỉnh táo hơn, Thảo đứng ra một góc lau tay và mặt đang rơm rớm mồ hôi. Qua đây, có thể thấy rằng cô đã phải “vật lộn” khổ sở thế nào.
“Muốn ra ngoài đi dạo chút không?” – Hoàng cũng đang cau có nhìn đám người say xỉn kia.
“Ừm, ở đây bí bách quá.” – Thảo đồng ý ngay tắp lự.
***
Hai người đi đến quảng trường gần đó, không khí ở đây thoáng đãng và trong lành hơn hẳn.
Thảo hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị mà tự nhiên mang tới.
“Thích quá.” – Cô gái không khỏi cảm thán.
“Không còn mùi bia cảm giác nhẹ đầu hơn nhỉ?”
Hoàng cũng dang hai tay để gió trời thổi vào, làm tan đi mùi của thứ cồn ám trên áo.
“Hình như trong hội con trai hôm nay, có mỗi cậu và anh Quốc không uống bia thì phải?” – Thảo như sực nhớ ra.
“Mình phải đèo một con trâu ở đằng sau nên không dám uống.”
Cô gái bật cười bởi lời nói đùa, sau đó ngồi xuống ghế đá bên cạnh, đung đưa cái chân cho đỡ mỏi, cũng không quên kéo người bạn đến ngồi cùng.
“Không biết cậu ấy có phải là nấm cười không, đi đến đâu cũng chọc cười người khác.”
Câu nói vừa dứt, Hoàng lập tức quay phắt đầu nhìn thiếu nữ, gương mặt mang đầy suy tư.
“Cậu thích kiểu người như vậy à?” – Chàng trai ậm ừ hỏi.
“Cũng không hẳn.” – Thảo hơi bất ngờ vì phản ứng của đối phương, sau rồi cũng không suy nghĩ quá nhiều. “Nhưng hài một chút cũng thú vị.” Cô gái bổ sung.
Chàng trai không hỏi gì thêm, thay vào đó cậu lấy trong balo một cái bịt tai còn mới và đưa cho người bên cạnh.
“Cho mình mượn hả?” – Thảo trêu chọc.
“Lần này khác, cho cậu luôn đấy.” – Hoàng vừa nói vừa đeo cho cô gái.
“Há??? Không được đâu.”
Đang có ý định tháo ra thì liền bị chặn lại. Hoàng chỉnh bịt tai ngay ngắn để không làm xù tóc đối phương, sau đó cậu cũng lấy ra trong túi một cái khác và đeo cho mình.
“Thực ra cái này không phải của mình. Đứa em họ nhờ mình đặt cho một cái. Nhưng mà mình mua màu không đúng ý nó nên nó không lấy, thế là cho mình luôn, tiền nó nhờ mua hộ cũng không cần trả lại. Mình có rồi, nghĩ cậu hay bị lạnh tai nên cho.”
Có vẻ độ xác thực của câu nói này không cao hay sao mà Hoàng cho tay lên mũi, phẩy phẩy vài cái như thói quen để che đi sự xấu hổ.
Tuy nhiên, vẫn có ai đó tin sái cổ.
“Thật luôn ý hả? Em cậu có vẻ khó tính nhỉ?”
Thảo cảm khái về độ hào sảng của “người em họ” kia, nhưng cũng hơi thắc mắc về mắt nhìn của người đấy, cái bịt tai này có màu be, không quá chói mắt, dễ phối đồ mà còn rất ấm nữa.
“Ừm, nó khó tính lắm. Cậu cứ đeo đi, lúc nãy mình thấy tai cậu lại đỏ rồi.” – Hoàng ngượng ngùng nói.
Có lẽ thiếu nữ chưa thực sự tự nguyện nhận lấy món quà “từ trên trời rơi xuống” này, cô gượng ép cười, phân vân không biết có nên tháo xuống trả không, chỉ sợ đối phương thấy thất vọng.
“Đổi lấy một điều kiện, cậu thấy sao?” – Hoàng nắm bắt cơ hội.
“Điều kiện gì?”
“Hừm…để sau rồi nghĩ.”
“Cũng được, vậy mình xin nhé.”
Lúc này cô gái mới thực sự thả lỏng và đón nhận món quà.
Còn ai kia trong lòng vui như mở hội, bắt đầu suy nghĩ về điều kiện đã ra.