Chương 23
Sau khi thông tin cá nhân bị lộ, y đã từng sợ hãi mỗi một cuộc gọi đến, nhưng giờ đây khi tiếng chuông vang lên âm thanh truyền tới lại là an tâm và yên bình chưa từng có.
* * *
Suốt đêm, Khương Dĩ An ôm gối trằn trọc nghĩ về Ôn Nặc, nghĩ về chuyện trong phòng karaoke, nghĩ về câu nói “Nếu anh bằng lòng” của Văn Khác.
Ngoài cửa sổ bốn bề yên tĩnh, trong cửa sổ vang tiếng sột soạt, Khương Dĩ An lồm cồm bò dậy, chợt thấp thỏm không yên, y đột nhiên không biết bạn bè nên đối xử với nhau thế nào. Hai năm qua, khoá chặt nội tâm, năng lực xã giao thoái hoá, trò chuyện nhạt nhẽo, phải uống thuốc mới miễn cưỡng duy trì thái độ bình thường, Khương Dĩ An nghĩ, Văn Khác thật sự bằng lòng làm bạn với mình sao?
Miên man suy nghĩ đến bình minh, treo hai quầng thâm trên mắt, Khương Dĩ An đứng trước bồn rửa mặt. Đối diện với bản thân trong gương, y bắt đầu chú ý tới gương mặt, quần áo, hình tượng của mình, hồi hộp, căng thẳng, luôn sẵn sàng cho sự xuất hiện bất ngờ của Văn Khác.
“Dinh doong ——” Khương Dĩ An cả kinh, thầm nghĩ “Không thể nào”, y nhanh chóng phun sạch bọt kem đánh răng trong miệng, qua loa tạt nước ấm lên mặt, tiện đà kéo dép lê di chuyển đến trước cửa, từ mắt mèo trộm nhìn ra ngoài đồng thời kéo cửa ra.
Sau chưa đầy sáu tiếng đồng hồ xa cách, khi gặp lại, Khương Dĩ An giấu đi nhịp tim đập loạn xạ nơi lồng ngực, bọt nước nhỏ xuống sườn mặt, trượt ra một đường lấp lánh.
Văn Khác đưa bữa sáng ra: “Chào buổi sáng.”
Khương Dĩ An nhận đồ ăn bằng hai tay: “Chào buổi sáng.”
Trong túi nilon là đậu phụ và sủi cảo hấp, ánh mắt vừa dời đi lại trở về chiếc túi, Khương Dĩ An nhấc túi lên nhìn, giữa mày lộ vẻ nghi hoặc: “Sao cậu biết tôi thích ăn hai món này kèm với nhau?”
Văn Khác còn biết nhiều hơn thế, anh không trả lời, chỉ nói: “Mỗi ngày em tan tầm lúc 5 rưỡi, em sẽ hỏi anh trước về công việc buổi tối, sau đó mới lên kế hoạch”
Khương Dĩ An ngơ ngác nhìn Văn Khác xoay người xuống lầu rồi biến mất ở khúc ngoặt. Y khép cửa lại, đột nhiên sững sờ, bản thân không có điện thoại di động, cũng không nói cho Văn Khác số máy bàn, vậy cậu ấy hỏi kiểu gì?
Văn Khác đi ngang qua phòng trực ban của Đội Cảnh sát giao thông, tay phải với vào trong ô cửa gõ gõ mặt bàn, Đoạn Dương giật mình, nhảy bật dậy khỏi ghế, “Mẹ k**p” một tiếng: “Sếp, sao anh lại phá hỏng mộng đẹp của người ta!”
Văn Khác tò mò hỏi: “Ồ? Mơ thấy ai vậy?”
Đoạn Dương líu lưỡi, vừa nhớ tới thì cần cổ đã toát mồ hôi lạnh, “Mộng đẹp” gì chứ, mỹ nhân trong mộng có vành tai chen chúc toàn đinh thép, trên lưng phủ kín hình xăm đến mức nhìn không rõ màu da. Đoạn Dương tiện đà đặt hai tay lên ngực, tiêu hoá sạch gương mặt quanh quẩn trong đầu mình cả đêm: “Không có ai cả, ăn rất ngon.” Cậu vuốt ve cái bụng đang sôi ùng ục của mình, hỏi, “Anh tìm em có việc gì ạ?”
Đi theo Văn Khác vào văn phòng, điện thoại của Đoạn Dương vang lên âm báo tin nhắn WeChat, cậu lấy ra xem thì nhận được ảnh chụp của mười hai chiếc xe. Văn Khác đặt mũ cảnh sát lên mặt bàn: “Khi làm nhiệm vụ lưu ý, nếu gặp những xe trong hình nhớ ghi lại thông tin tài xế.”
Đoạn Dương khó hiểu nói: “Tất cả thông tin chi tiết về chủ xe trên hệ thống quản lý xe trực tuyến đều rất đầy đủ, tại sao phải đăng ký lại?”
Văn Khác ngồi trước bàn làm việc, mở báo cáo công tác mà mỗi đội trình lên: “Người điều khiển không phải chủ xe.”
Đoạn Dương bừng tỉnh, im lặng nhìn chằm chằm màn vào màn hình, ghi nhớ loại xe và biển số xe: “Sếp, là vụ án khó giải quyết bên phía đội trưởng Tạ à? Tại sao không xin lệnh hợp tác với chúng ta?”
Văn Khác thuật lại ngắn gọn nội dung cuộc trò chuyện lúc rạng sáng với Tạ Nhung: “Rất có thể là đám người ba năm trước, khách quan mà nói, mười hai chiếc xe này không có gì khả nghi, cũng không thể vì xuất hiện trong bãi đỗ xe của khách sạn Hồng Di trước khi xảy ra giao dịch mà kết luận là người mua, nhưng trước mắt, chúng ta chỉ có thể thử vận may từ phương hướng này xem sao.”
Sắc mặt Đoạn Dương tối sầm xuống: “Em hiểu rồi.”
* Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Cassey-. Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.
Làm việc với chồng báo cáo đến giữa trưa, trên màn hình chợt hiện lên số điện thoại của Tô Khải, Văn Khác xoa xoa mi tâm, bấm nhận cuộc gọi, gọn gàng dứt khoát: “Tìm được rồi à?”
Tô Khải: “Bạn của chị tao là nhân viên thu mua, tình cờ trong tay cô ấy có một chiếc Light Phone.”
Văn Khác cảm ơn: “Tan tầm tao đến chỗ mày.”
“Đợi chút đã.” Tô Khải buồn bực nói, “Cái điện thoại cũ rích này, ngoại trừ gọi điện thì gần như vô dụng, mày muốn nó làm gì? Rời bỏ thế giới hiện đại, không vướng bụi trần, định tu tiên à?”
Văn Khác nói: “Tặng người khác.”
Tô Khải trầm mặc vài giây: “Mày có chắc sau khi tặng cái này, người ta sẽ không từ mặt mày không?”
Văn Khác cười nói: “Không đâu.”
Tô Khải: “Được rồi, nhà máy rượu đang đợi mày đấy.”
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời, Văn Khác nhanh chóng lái xe ra đường vành đai, khi đến nhà máy rượu “Hi Tư Nhĩ”, khoảng không trên đầu đã chuyển màu lam thẫm. Lái xe tiến vào cổng chính của dinh thự cao chót vót, trong tầm nhìn rộng lớn tràn ngập cây xanh, cách đó hơn trăm mét là một tòa kiến trúc nguy nga đồ sộ, trời mờ tối nên chỉ thấy loáng thoáng đường viền quanh thân và đỉnh nhọn phía trên, phong cách đơn giản kết hợp nét trang nghiêm hòa vào màn đêm, lộng lẫy và huyền bí.
Ý nghĩ đầu tiên của Văn Khác khi đặt chân vào nhà máy rượu là muốn dẫn Khương Dĩ An đến đây xem một chút.
Tô Khải đưa Văn Khác đi tham quan hầm rượu dưới lòng đất, nói với giọng điệu của chủ nhà, giới thiệu bể lên men bê tông độc đáo trong cả nước, mỗi lần có thể sản xuất 30.000 lít rượu. Sau khi dạo quanh, hai người quay trở lại mặt đất, phía sau dinh thự là một khu vườn kiểu châu Âu với đài phun nước ước nguyện, thật khó để có thể thưởng thức hết vẻ đẹp ở đây vào ban đêm. Tô Khải leo lên bậc thang, đón gió rồi cảm khái: “Bà chủ nhà máy rượu còn giỏi hơn cả Audrey Hepburn*.”
* Audrey Hepburn một nữ diễn viên người Anh. Là biểu tượng của điện ảnh và thời trang, Hepburn hoạt động trong thời Hoàng kim của Hollywood. Bà xếp ở vị trí thứ 3 trong danh sách những huyền thoại vĩ đại nhất lịch sử chiếu bóng Hoa Kỳ do Viện phim Mỹ bình chọn và được vinh danh tại Đại lộ Danh vọng Hollywood. Bà là hình ảnh thu nhỏ của sự sang trọng, tinh tế và gu thẩm mỹ tuyệt vời. Là nàng thơ của nhà thiết kế người Pháp Givenchy, bà là một trong những biểu tượng phong cách vĩ đại nhất của thế kỷ 20.
Đưa Light Phone cho Văn Khác, Tô Khải nói: “Khai thật đi, có phải là cho bạn trai nhỏ không? Quen mày từ lúc học cấp 3 đến giờ, hiếm khi thấy mày quan tâm đến ai nhiều như vậy.”
Văn Khác thành thật nói: “Vẫn chưa đâu vào đâu cả.”
Tô Khải lớn mật suy đoán: “Bạn trai nhỏ của mày chưa thành niên à?”
Văn Khác: “Hả?”
Tô Khải phân tích mạch lạc, rõ ràng: “Lướt Weibo và chơi game sẽ ảnh hưởng tới thành tích, nhưng không thể không liên lạc, dùng một chiếc điện thoại “hệ cấm dục”, vừa không chậm trễ học tập cũng không chậm trễ việc yêu đương, một công đôi việc.”
Văn Khác giơ ngón cái tỏ vẻ khâm phục: “Có lý.”
Rời khỏi nhà máy rượu, trên đường xe cộ thưa thớt, đi thẳng đường bao rồi rẽ phải vào chung cư Mạt Lê, trăm căn nhà chỉ còn vài ánh đèn vụn vặt. Văn Khác bước xuống xe, ngẩng đầu đóng cửa lại, lần đầu tiên thấy phòng 403 sáng đèn, trong lòng chợt ấm áp, dường như thứ ánh sáng đó dành riêng cho mình vậy, anh rảo bước nhanh hơn về phía đơn nguyên.
Gõ cửa phòng, bên trong truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Văn Khác nhìn Khương Dĩ An cầm chiếc tạp dề vừa gỡ xuống, trên bàn ăn ở phòng khách còn thoang thoảng hương cơm.
Khương Dĩ An đón Văn Khác vào nhà: “Tôi còn tưởng cậu không tới.”
Văn Khác giật giật cánh mũi, trên bàn bày một nồi cháo trứng rau xanh sánh quyện, anh ngồi xuống, múc hai muôi đầy vào chiếc bát bên cạnh, món ăn cực kỳ đơn giản lại nếm ra hương vị cấp bậc Michelin.
Văn Khác thành tâm đánh giá: “Tay nghề xuất sắc.”
Khương Dĩ An vuốt tóc mái dài quá độ trên trán: “Cả ngày tôi xem 《Đồ ăn đến》chỉ học được một món này.”
Văn Khác bắt được trọng điểm, nắm mãi không buông, hỏi: “Cả ngày, chỉ vì làm cho em một bát cháo?”
Khương Dĩ An nói: “Cậu làm cơm cho tôi rồi mà, giữa bạn bè cũng phải có qua có lại chứ.”
Xoay quanh bốn chữ “Có qua có lại”, Văn Khác đưa Light Phone đưa cho y: “Quà cảm ơn vì bữa ăn.”
Khương Dĩ An theo bản năng sợ điện thoại di động, tháng ngày bị những kẻ ác ý công kích, lăng trì liên miên không dứt trên internet vẫn đặc biệt sống động trong trí nhớ. Nhưng Văn Khác khăng khăng muốn y mở ra, Khương Dĩ An tạm thời đè xuống cảm giác bài xích, bóc bao bì, lấy điện thoại ra, phần thân có kích thước bằng tấm danh thiếp, dày bốn mm, phong cách tối giản, thời gian hiển thị trên màn hình chính xác đến từng giây.
“Chỉ có thể gọi điện thoại, anh không cần biết số.” Văn Khác nuốt một ngụm cháo thanh đạm, “Em đã cài đặt hai phím quay số nhanh, “1” là số di động, “2” là số máy bàn trong văn phòng của em.”
Văn Khác dự đoán không sai, Light Phone và Khương Dĩ An rất hợp nhau. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng thân máy, Khương Dĩ An ấn phím số “1”, trên màn hình LED xuất hiện năm chữ cái tiếng Anh, WENKE*.
* WENKE: phiên âm la tinh tên của Văn Khác.
Văn Khác không ở lại lâu vì sáng mai phải dẫn đội tập thể dục buổi sáng trong công viên gần ký túc xá. Khương Dĩ An đến bên cửa sổ, lúc này Light Phone reo vang, y nhấc máy lên, trong ống nghe là giọng nói có chút từ tính của Văn Khác: “Anh nghe rõ không?”
Khương Dĩ An khẽ “Ừ” một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, Văn Khác đứng dưới đèn đường, hai người nhìn nhau trong bóng đêm vô tận. Văn Khác ngồi vào xe, khởi động máy, nói: “Anh nghỉ ngơi sớm đi.”
Khương Dĩ An dùng đầu ngón tay miêu tả hình dáng chiếc Light Phone. Sau khi thông tin cá nhân bị lộ, y đã từng sợ hãi mỗi một cuộc gọi đến, nhưng giờ đây khi tiếng chuông vang lên âm thanh truyền tới lại là an tâm và yên bình chưa từng có.
——
Tác giả: Cảm ơn mọi người đã đọc.