Chương 21
* * *
“Không phải đồng tình, cũng không phải thương hại”, là bởi vì —— “Thích”.
* * *
Khương Dĩ An ngơ ngác ngước mắt lên, dàn máy karaoke trước mắt đang phát ca khúc vô cùng quen thuộc. Ôn Nặc điên cuồng lắc đầu, không ngại người ngoài, mặc sức hú hét gào rống. Âm hưởng heavy metal cuồn cuộn tuôn trào, video trên màn hình là buổi biểu diễn ghi hình trực tiếp, dưới lớp khẩu trang, Khương Dĩ An cắt chặt môi, nhìn chằm chằm năm thành viên của ban nhạc đứng giữa sân khấu, trái tim trong chớp mắt bị ném lên cao.
Nhiệt độ nóng bỏng khi xưa chậm rãi quay về cơ thể, Khương Dĩ An vô thức nuốt nước bọt, như đắm chìm trong vòng hào quang rực rỡ trước đây.
Chính vào lúc cảm xúc ngổn ngang, Ôn Nặc bỗng gầm lên vang trời: “Ta điên cuồng miệt thị thế gian này mục rữa!”
Vai và cổ Khương Dĩ An khẽ run, nhìn Ôn Nặc rung đùi đắc ý, y đột nhiên bật cười, cảm giác ca từ mình viết bị đứa nhỏ này rống đến khó hiểu, nhưng trong lòng lại ấm áp đến kỳ lạ.
Nhạc dạo vang lên, lúc này Khương Dĩ An trên màn hình tự tin hùng hồn hỏi: “Các bạn thích Mage không?” Sau đó, y cầm mic hướng về dưới khán đài.
Ôn Nặc ngoài màn hình ra sức gân cổ hét lớn: “Thích!”
Hốc mắt Khương Dĩ An hoe đỏ. Ngay sau đó, y thấy bản thân trên sân khấu nhẹ giọng hỏi, dịu dàng mà gợi cảm, giống như thì thầm tự nói, lại quyến rũ mê người: “Vậy, các bạn có thích tôi không?”
Ôn Nặc: “Thích nhất!”
Văn Khác nhìn về bên trái, Khương Dĩ An cúi đầu, khẩu trang và mũ che kín mít, nhìn không rõ biểu cảm, chỉ có thể thông qua rung động mỏng manh nơi đầu vai mà phán đoán, y đang xúc động.
Song, không để Khương Dĩ An kịp cẩn thận cảm nhận tấm chân tình này, Ôn Nặc bỗng quay người lại, phá đám nói: “Anh, anh không hét cùng em à?”
Văn Khác: “Hả?”
Ôn Nặc: “Hả cái gì mà hả? Không phải lúc nào anh cũng là người hét to nhất sao!”
Văn Khác cau mày với Ôn Nặc, ẩn ý “Có người ngoài ở đây, chừa cho anh chút mặt mũi đi”, Ôn Nặc thành công hiểu sai ý, hát lại “Hiêu diễm”, chờ đến phần nhạc dạo, cậu đưa mic cho Văn Khác, đồng thời nhìn anh với ánh mắt kiểu “Em hiểu anh mà”.
Văn Khác bị ép đến Lương Sơn*, bất đắc dĩ mỉm cười, anh thoáng nhìn đôi mắt sáng ngời của Khương Dĩ An, rồi hưởng ứng theo Ôn Nặc.
* Bị ép đến Lương Sơn: Là một tình tiết trong tiểu thuyết “Thuỷ hử“, sau này được thường được sử dụng như một thành ngữ, với ẩn ý buộc phải chống lại hoặc thực hiện một hành động không thể tránh khỏi.
Khương Dĩ An nghe thấy chính mình hỏi lại một lần nữa: “Các bạn thích tôi không?” Đúng lúc đó bên tai chợt vang lên câu nói của Văn Khác “Không phải đồng tình, cũng không phải thương hại”, là bởi vì —— “Thích”.
Giọng nói trầm ấm lọt vào tai, giống như có dòng điện xẹt qua, cảm giác tê dại chớp mắt hội tụ về trái tim, Khương Dĩ An yên lặng, giống bị đóng đinh, mong mỏi nhìn thẳng về phía Văn Khác.
Sau đó, Ôn Nặc tiếp tục mở “Concert của Mage”, hát đi hát lại những ca khúc kinh điển, bày tỏ sự ngưỡng mộ và tình yêu dành cho thần tượng bằng sự nhiệt liệt thuần tuý của thiếu niên tuổi dậy thì.
Văn Khác khoanh tay, vắt chéo chân, ngón trỏ nhẹ gõ theo nhịp, anh không liếc mắt quầy rầy Khương Dĩ An, cho y đủ thời gian để tiêu hoá và tiếp nhận tình cảm chân thành của một đứa trẻ.
Ôn Nặc miệng khô lưỡi khô kết thúc buổi biểu diễn, đặt mic xuống nằm dài trên sô pha, thở dốc: “Mệt chết em rồi.”
Văn Khác vén tóc mái của cậu lên, lau đi một tay mồ hôi, hỏi: “Có đói bụng không?”
Ôn Nặc ngửa mặt nhìn anh: “Có ạ, em muốn ăn MacDonald.”
Văn Khác: “Còn hát nữa không?”
Ôn Nặc: “Có chứ. Sắp thi cấp ba rồi, áp lực học tập lớn lắm, em cần phải thư giãn.”
Văn Khác lấy di động ra: “Vậy để anh đặt cơm cho em.”
Ôn Nặc lộn cá chép* bật dậy, cào mớ tóc rối, phồng miệng, liếc mắt nhìn Khương Dĩ An một cái. Cậu do dự dịch người qua, nói nhỏ: “Anh Tiểu Khương, nãy giờ em rống quỷ khóc sói gào, xấu hổ quá đi mất, để anh chê cười rồi, anh cũng hát một bài đi.”
* Tư thế lộn cá chép
Văn Khác vừa bấm điện thoại vừa suy nghĩ cách giải quyết ổn thỏa, chợt nghe Khương Dĩ An hỏi: “Em muốn nghe anh hát sao?”
Ôn Nặc cười tươi: “Muốn ạ!”
* Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Cassey-. Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.
Rời mắt khỏi điện thoại, Văn Khác thấy Khương Dĩ An bước tới trước máy hát karaoke, nửa phút sau, màn hình hiển thị hình ảnh được chuyển đổi, y kéo khẩu trang, ngũ quan chìm vào bóng tối, chấm xanh trên phụ đề dần dần biến mất, khoảnh khắc y mở miệng, trái tim Văn Khác đập nhanh hơn một giây.
Ôn Nặc vốn đang nép vào cạnh Văn Khác, vẻ mặt chợt như bất động, trong đầu “Ầm” một tiếng, lẩm bẩm “Ôi mẹ ơi”. Cậu dựa vào thành ghế sô pha ngồi thẳng lưng, há miệng, dụi mắt, cố gắng dùng thị giác miêu tả hình dáng của người trước mặt, không hề keo kiệt để lộ sự khiếp sợ và không thể tin nổi.
Âm sắc trong trẻo lạnh lùng, giọng hát trở nên sắc bén theo giai điệu ngày một dồn dập, sau màn phô trương trong im lặng, cao trào liên tiếp nối đuôi nhau, tiếng ca kiêu ngạo với khí thế ngút trời mang theo lực xuyên thấu mạnh mẽ, bài hát kết thúc bằng một khúc ngâm trầm ấm. Hát xong, Khương Dĩ An buông mic, cả người đổ mồ hôi, cố gắng điều chỉnh hơi thở hỗn loạn.
Trong phòng bao bắt đầu phát “Hoàng đổ độc*”, sau lưng không một tiếng động, Khương Dĩ An mờ mịt quay đầu lại, chạm phải ánh mắt Ôn Nặc, không khỏi hoảng hốt.
* Hoàng đổ độc: Là nội dung tuyên truyền về mại dâm, cờ bạc và ma túy của chính phủ Trung Quốc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nặc nghẹn đến đỏ bừng, sụt sịt không ngừng. Văn Khác liếc mắt nhìn người, thở dài nói: “Tiền đồ đâu.”
“Khương, Khương Dĩ An.” Ôn Nặc bình tĩnh trở lại, đá “Bộp bộp” vào chân Văn Khác, “Anh, là, là Khương Dĩ An.”
Văn Khác nói: “Ừ.”
Thần tượng ở trước mặt, Ôn Nặc nói năng lộn xộn, cậu kéo khóa áo đồng phục đến ngực, vuốt tóc gọn gàng ngồi nghiêm chỉnh, lộ hàm răng ngay ngắn trắng tinh, biết rõ còn cố hỏi: “Anh là Khương Dĩ An thật sao?”
Dưới ánh đèn sặc sỡ Khương Dĩ An gượng gạo cười.
Ôn Nặc chịu không nổi: “Ai nha.”
Văn Khác quyết định giúp y đánh lạc hướng: “Hambuger gà cay hay bò phô mai?”
Ôn Nặc hỏi Khương Dĩ An: “Tiểu Khương…… Anh Dĩ An, anh muốn ăn cái nào?”
Văn Khác: “……?”
Khương Dĩ An nghiêm túc trả lời: “Hambuger gà cay.”
Ôn Nặc quay đầu lại nói với Văn Khác: “Giống như trên.”
Thời gian kế tiếp, Ôn Nặc như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cẩn thận suy nghĩ tìm từ, vài lần muốn nói lại thôi. Khương Dĩ An chủ động tới gần một chút, Ôn Nặc nhích từng ly từng tí một về phía y, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tự giới thiệu lần nữa: “Anh Dĩ An, em là fan của anh.”
Văn Khác khẽ cười, Ôn Nặc ngay sau đó bổ sung: “Anh của em cũng vậy.”
Văn Khác: “……”
Chốc lát sau, cơm hộp được đưa tới, Ôn Nặc chọn danh sách bài hát, bật âm thanh gốc. Nhân viên phục vụ mang vào hai chai bia, Văn Khác đưa cho Khương Dĩ An một chai, ba người vừa gặm hamburger vừa thưởng thức âm nhạc, bầu không khí hòa thuận ấm áp.
Rời khỏi phòng thuê mà chưa đã thèm, Ôn Nặc đeo cặp đi bên cạnh Khương Dĩ An, Văn Khác từ phía sau nhìn hai bóng dáng một cao một thấp, anh giũ áo gió treo ở khuỷu tay ra, khoác lên vai.
Trên đường về, Khương Dĩ An ngồi cùng Ôn Nặc ở hàng ghế sau, Văn Khác cố tình lái xe thật chậm, khung cảnh phố thị rực rỡ xẹt qua ngoài cửa sổ, kèm theo âm thanh bạn bè trò chuyện vui vẻ, có chút không chân thật.
Ôn Nặc hỏi “Các anh quen biết như thế nào ạ”, Khương Dĩ An ngước mắt lên đúng lúc Văn Khác liếc nhìn gương chiếu hậu phía trên đầu, anh nhẹ nhàng đáp: “Tình cờ thôi.”
Chiếc Mercedes-Benz băng qua phố xá sầm uất, đến ngã tư tiếp theo thì rẽ vào một khu tập thể cũ chưa được phá dỡ và di dời để sửa sang lại, những toà nhà lâu đời nằm san sát nhau hoà vào bóng đêm, đèn đường chiếu sáng một góc trước cửa đơn nguyên.
Ôn Nặc xuống xe, nắm quai đeo cặp mãi không buông, giơ tay gãi gãi trán. Văn Khác nói: “Anh không lên đâu, chào bà giúp anh nhé.”
“À, đúng rồi.” Ôn Nặc ngửa mặt lên, “Em nhận được tiền học và tiền sinh hoạt rồi ạ, em cảm ơn.”
Văn Khác cọ nhẹ mũi cậu: “Học hành cho tốt.”
Ôn Nặc trịnh trọng gật đầu: “Em sẽ cố gắng.”
Nói xong, cậu đi về phía cửa nhà hai bước rồi dừng lại, Ôn Nặc mím môi trộm ngắm Khương Dĩ An. Sau khi nhanh chóng tiến hành một cuộc đấu tranh trong âm thầm, cậu cởi cặp sách, lấy ra cuốn nhật ký yêu quý của mình, rồi lấy tiếp chiếc bút carbon từ hộp bút, mở nắp, hơi xấu hổ hỏi: “Anh Dĩ An, anh có thể ký tên cho em không?”
Khương Dĩ An ngồi xổm xuống, nhận bút: “Em muốn viết gì?”
Ôn Nặc suy nghĩ cặn kẽ: “Chúc em thi cấp ba cố lên đi.”
Nét chữ sạch sẽ, xinh đẹp tinh tế, phần đuôi còn tô điểm một khuôn mặt tươi cười, Ôn Nặc cảm thấy rất lạ lẫm, được voi đòi tiên nói: “Anh có thể viết thêm câu ‘Thi đại học cố lên’ không?”
Văn Khác trầm giọng cắt ngang: “Câu này không cần viết.”
Ngòi bút chợt dừng lại, Khương Dĩ An ngước mắt nhìn về phía Văn Khác, lại nghe anh hứa hẹn với Ôn Nặc: “Thần tượng của em sẽ nói “cố lên” với em trên sân khấu.”
Ôn Nặc vui mừng khôn xiết, quay đầu lại nói: “Anh Dĩ An, quyết định như thế nhé.”
Đối mặt với đôi mắt rực lửa này, Khương Dĩ An không đành lòng từ chối, hồi lâu sau, y mở miệng, khẽ nói: “Được.”
– —
Tác giả: Cảm ơn mọi người đã đọc.