Chương 2
Văn Khác ngoảnh mặt đi, thì ra anh sống không tốt.
* * *
[2.]
Đoạn Dương đang cắn một nắm hạt dưa, lười biếng dựa lưng vào ghế. Thấy Văn Khác không đi, cậu vô thức ngồi thẳng dậy, sau đó thuận theo tầm mắt, nhìn về phía Khương Dĩ An trên sân khấu, nghi hoặc hỏi: “Sếp? Anh nhìn gì vậy?”
Văn Khác lùi về sau một bước, ngồi xuống không trả lời, ánh mắt vẫn sáng rực.
Ánh đèn trong quán bar chuyển thành sắc lam ấm áp, bầu không khí êm ái dễ chịu, những giọng nói ồn ã dần biến mất, chỉ lưu lại tiếng hát mềm mại trầm thấp của Khương Dĩ An. Thanh âm này Văn Khác đã nghe suốt mười năm, từ cấp ba lên đại học, đến tận lúc đi làm, trong tất cả các album, trong mỗi bài hát, mỗi một câu, mỗi một chữ.
Khương Dĩ An mang đến cho Văn Khác trăng sáng nơi biển sâu, sao trời trong đêm tối, ánh dương rực rỡ mùa đông cùng ngọn gió mát lành mùa hạ. Hai năm trước khi y tuyên bố giải nghệ, ngoại trừ thương xót cùng tiếc nuối Văn Khác không rõ cảm xúc thực sự của bản thân là gì, đến tận giây phút này, gặp lại y gần trong gang tấc, anh mới nhận ra lồng ngực mình vẫn luôn có một lỗ hổng.
Nếu là Văn Khác của mười năm trước, ngây ngây ngô ngô, ngưỡng mộ một cách đơn thuần, có lẽ sẽ nóng lòng giơ bản CD số lượng giới hạn lên khao khát được Khương Dĩ An kí tên.
Nhưng hiện tại anh chỉ muốn biết Khương Dĩ An sống có tốt không.
Hai bài hát tối nay vẫn hay như trước kia. Toàn bộ mọi người ở đây chỉ có Văn Khác nhận ra đây là ca khúc mới của Khương Dĩ An.
Khương Dĩ An buông mic, cúi đầu đeo khẩu trang, dùng ngón trỏ khẽ đẩy vành mũ lên, rời khỏi sân khấu theo lối cũ, lọt vào tầm mắt của Văn Khác, di chuyển tới một góc vắng người.
Y đứng thẳng người bên chiếc bàn vuông cao đến thắt lưng, kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay nhưng không châm lửa. Y sờ túi quần mình một cách trống rỗng, móng tay sơn đen cùng màu với quần áo. Khương Dĩ An có rất nhiều thói quen nhỏ, khi suy nghĩ sẽ dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên trán, lúc nhàm chán sẽ sờ chóp mũi, tuy đeo khẩu trang, nhưng Văn Khác đoán rằng, vừa rồi nhất định y còn liếm môi dưới.
Văn Khác đứng lên, Đoạn Dương uống một ngụm Vodka, giương mắt hỏi: “Sếp, anh đi đâu vậy?”
Văn Khác: “Toilet.”
Đoạn Dương: “A? Ồ.”
Quan bar náo nhiệt vô cùng, cách nhau một biển người tấp nập, Văn Khác thong thả đi đến cạnh Khương Dĩ An.
Một giây trước khi nghiêng người về phía chiếc bàn vuông, “tách” một tiếng, Văn Khác bật lửa châm thuốc. Khi Khương Dĩ An ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy ánh lửa lập lòe hắt bóng ấm áp lên sống mũi cao của Văn Khác, đôi mắt thâm thúy sáng ngời.
Văn Khác không nhìn về phía Khương Dĩ An, lộ ra dáng vẻ biếng nhác, cánh tay dựa sát mép bàn, ngón tay kẹp điếu thuốc khớp xương rõ ràng, thon dài sạch đẹp, móng tay được cắt gọn ghẽ, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn theo điệu nhạc.
Bình thường, nếu có người đến gần, Khương Dĩ An sẽ lập tức tránh xa, song trong thoáng chốc y đã bị gương mặt nếu gặp sẽ khó mà quên được của Văn Khác hấp dẫn, chờ đến khi y hơi nhíu mày, trong tiềm thức muốn trốn tránh thì Văn Khác bỗng nhiên duỗi tay qua, cầm bật lửa chạm vào điếu thuốc trên tay y: “Có cần không?”
Khương Dĩ An theo bản năng cuộn tròn các đầu ngón tay, là động tác mang theo ý bài xích.
Văn Khác không để ý, đặt bật lửa lên mặt bàn rồi đẩy về phía Khương Dĩ An. Ánh mắt Khương Dĩ An rõ là rối rắm, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng cầm lấy.
Văn Khác lơ đễnh liếc nhìn bàn tay đang châm lửa của đối phương, tầm mắt hạ xuống một chút, phía dưới là xương cổ tay gầy gò, khớp xương lồi lên, ngay phía trên các đường gân màu xanh là ba vết sẹo dữ tợn đến ghê người.
Văn Khác ngoảnh mặt đi, thì ra anh sống không tốt.
Đốm lửa nhỏ lóe lên trong bóng tối, Khương Dĩ An không hút thuốc, y vẫn đeo khẩu trang. Thế giới náo động cách bọn họ rất xa, thậm chí trong bầu không khí ồn ào, huyên náo Văn Khác vẫn có thể nghe thấy hơi thở mỏng manh của Khương Dĩ An.
Một lúc lâu sau, y gật đầu với Văn Khác, lo lắng rời khỏi quán bar từ cửa sau. Sau vài giây suy nghĩ, Văn Khác chọn đuổi theo, không mạo muội, không quấy rầy, chỉ là muốn từ xa liếc mắt nhìn y một cái.
Đêm tuyết lạnh băng, hàng cây ven đường yên tĩnh, đèn xe di chuyển tựa đom đóm đang bay, hai bóng hình vẫn luôn giữ khoảng cách trước sau như một.
Văn Khác nhìn bóng dáng Khương Dĩ An phía trước, gầy gò yếu ớt, trang phục mấy năm trước hiện giờ đã không còn vừa vặn. Bọn họ cách nhau năm, sáu mét, trong tầm nhìn lắc lư của Văn Khác, Khương Dĩ An ảm đạm cúi đầu, tay trái rũ xuống vân vê điếu thuốc, bả vai co rúm lại, giống như một linh hồn cô độc, lang thang không chốn về.
Đi chưa được mấy bước, Khương Dĩ An dừng chân bên cột đèn đường, đứng trong quầng sáng vàng ấm áp kéo khẩu trang xuống, nhanh chóng hút hai hơi của điếu thuốc đã sắp cháy hết.
Sợi khói màu than chì từ từ bốc lên, tay phải vắt ngang ngực, y dùng cổ tay phải chống khuỷu tay trái, nhìn chòng chọc xuống mặt đất. Thỉnh thoảng y cúi đầu đá văng những viên sỏi bên chân, sợi xích kim loại trên đôi ủng đinh tán phản chiếu ánh sáng dịu êm, khi mờ khi tỏ theo biên độ dao động.
Văn Khác đứng dưới gốc cây ngô đồng, thở ra một hơi sương trắng, hai mắt không rời Khương Dĩ An.
Đốm lửa cuối làn khói lập lòe rồi tắt hẳn, bị Khương Dĩ An nhét vào túi áo khoác. Y vòng hai tay vào với nhau, hãy còn sửng sốt một lát, sau đó nâng cằm lên nhắm hai mắt lại.
Khi mở mắt ra, y nhấc tay cởi mũ lưỡi trai trên đầu, mái tóc dài giấu trong mũ buông xuống tự nhiên, xõa ngang ngực, che khuất khuôn mặt xinh đẹp.
Văn Khác ngừng thở, dáng vẻ bình tĩnh điềm đạm là kết quả của sự lắng đọng sau khi trải qua những thăng trầm trong nhiều năm công tác, anh sẽ không dễ dàng biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt.
Nhưng vừa rồi trái tim vẫn loạn nhịp.
Khương Dĩ An vén tóc dài ra sau vành tai, đội mũ lưỡi trai, khép chặt áo khoác, đi về phía khu dân cư bên kia đường. Ánh mắt Văn Khác dõi theo y, canh giữ cho đến khi không nhìn thấy y nữa.
Văn Khác vô cùng quen thuộc đối với những tòa nhà và địa hình gần đó, anh biết khu dân cư mà Khương Dĩ An vừa bước vào tên là “Mạt Lê”.
Dưới ngọn đèn đường cách đó không xa, trên nền tuyết trắng đọng lại một đám dấu chân lộn xộn, là bằng chứng xác thực Khương Dĩ An từng tồn tại. Điện thoại rung lên từng hồi trong lòng bàn tay, màn hình hiển thị hai chữ “Đoạn Dương”, Văn Khác nghe máy: “Ừ.”
“Sếp!” Đoạn Dương hét lên, không phải cậu cố ý lớn tiếng, mà do chung quanh thật sự rất ầm ĩ, “Có cần em phải thành lập một đội cứu hộ đến nhà vệ sinh giải cứu anh không?”
Văn Khác nhấc điện thoại ra xa, nhếch môi: “Không cần, để lần tới đi.”
Đoạn Dương oán giận: “Anh vẫn còn làm gì đấy?”
Văn Khác: “Nhà vệ sinh.”
Đoạn Dương: “Hả?”
Quay về A01, một đám thanh niên nằm nghiêng ngả trên ghế sopha, ngoại trừ Đoạn Dương có thể uống được chút rượu, những người còn lại tuy không biết uống nhưng rất thích thể hiện. Hàn Hiểu Quân say đến tối tăm mặt mũi, bắt đầu bẻ đầu ngón tay liệt kê những điểm tốt của bạn gái mình, cái kẻ si tình này, cứ uống rượu là thật lòng thật dạ.
Đoạn Dương kéo ống tay áo của Văn Khác đầy hâm mộ: “Sếp, em cũng muốn yêu đương.”
Văn Khác nhặt áo gió, run rẩy khoác lên vai, xỏ từ tay này qua tay khác, hỏi: “Viết xong báo cáo cuối năm chưa?”
Nội tâm các chàng trai trẻ chấn động mãnh liệt, gần như tỉnh rượu.
Nửa đêm không bắt được xe, Đoạn Dương cầm điện thoại, run cầm cập, dậm chân liên tục vì lạnh. Hàn Hiểu Quân tay vịn thân cây, được vài người đỡ, cong eo nôn ói đến đỏ bừng mặt. Đoạn Dương thương xót anh em của mình, nghĩ ngợi: “Tình hình này ngồi xe càng dễ chóng mặt, bên cạnh có khách sạn, tôi thuê cho cậu một phòng ở qua đêm nay đi.”
Hàn Hiểu Quân lắc đầu: “Đừng lãng phí tiền.”
Đây là nơi bọn họ thường xuyên qua lại, đồng thời là khu vực mà Đoạn Dương và những cảnh sát khác quản lí. Trong đội chỉ có giường ngủ của người trực ban, ký túc xá ở xa, có khi tuần tra ban đêm đến rạng sáng, trên đường bị trì hoãn chút thời gian, không thể ngủ trọn giấc, hôm sau đi làm trên mặt chắc chắn sẽ xuất hiện quầng thâm.
Nếu gần đây có nhà trọ sẽ thuận tiện cho bọn họ nghỉ ngơi, Văn Khác nghĩ vậy bèn mở khóa màn hình tìm phòng cho thuê, nửa phút sau, hệ thống lọc ra thông tin về nơi có khoảng cách cùng giá tiền phù hợp nhất.
Địa điểm, khu dân cư Mạt Lê.
Cảm ơn các bạn đã đọc.