Chương 4: Thân thế
– Đứa trẻ tội nghiệp, chắc con rất thắc mắc tại sao ta lại phải bí mật như vậy để gặp con đúng không?
– Thảo dân không biết… Xin thái hậu chỉ bảo…
– Đứa ngốc, lúc không có người lạ, con có thể gọi ta là nội tổ mẫu…
Miếng ngọc bội trong tay Trác Thụy đều run lên, hẳn là cậu không thể ngờ được ngẩng đầu mở to mắt nhìn thái hậu.
Hạnh Hoa đảo trước nay đều thu nhận trẻ mồ côi cơ nhỡ trong nhân gian, Trác Thụy không thể ngờ thân thích của cậu vẫn còn sống, lại là người của hoàng gia?
– Chuyện bắt đầu từ khi tiên hoàng còn sống…
…
Tiền triều, hoàng đế có tới mười bốn nàng công chúa nhưng chỉ có hai vị hoàng tử do hoàng hậu sinh thành.
Đại hoàng tử Trần Trường Phúc.
Nhị hoàng tử Trần Trường An.
Cả hai vị hoàng tử đều khôi ngô tuấn tú, trí dũng song toàn. So với đại hoàng tử hào sảng phóng khoáng thì nhị hoàng tử là người cẩn trọng ôn hoà.
Vốn là con trưởng nên ngôi vị thái tử đã được định sẵn cho đại hoàng tử Trần Trường Phúc. Ngay cả hôn ước với thiên kim tiểu thư Dương gia – Dương Cẩm Ngọc cũng được định sẵn từ bé.
Thế nhưng, năm đại hoàng tử vừa tròn mười tám tuổi. Giặc Nhung thường xuyên xâm lấn cướp bóc của nhân dân gần biên ải, đại hoàng tử liền xung phong dẫn binh xuất chinh dẹp loạn.
Trên chiến trường chàng bị trúng tên độc, trong lúc thập tử nhất sinh có một nữ đại phu tên là Vị Hiểu Yên tìm đến. Cam đoan có thể cứu được đại hoàng tử.
Quân y trong lúc bất lực đồng ý để nàng còn nước còn tát, không ngờ Vị Hiểu Yên này xuất thân là nữ đệ tử Hạnh Hoa đảo. Vừa ra tay cơn sốt suốt một đêm của đại hoàng tử đã thối lui.
Tiếp theo đó hai người sớm tối gần nhau dưỡng bệnh. Đã nảy sinh tình cảm, cùng nhau thề hẹn.
Biên ải sạch bóng giặc thù, trở về kinh thành Trần Trường Phúc liền đem việc này tâu lên tiên hoàng. Quả quyết sẽ không thú vị hôn thê từ nhỏ kia.
Tiên hoàng nghe xong vô cùng tức giận, bắt chàng chọn giữa vương vị và mỹ nhân. Không ngờ Trường Phúc lại dập đầu xin từ bỏ vương vị.
Tiên đế tức giận đến nỗi từ mặt con trai, tước hết chức vị giáng làm dân thường.
Nhị hoàng tử Trần Trường An thay anh trai lên ngôi thái tử. Chàng vốn đã có vương phi từ trước lại vì lời hứa với phủ Dương tướng quân mà phụng mệnh tiên hoàng lập tiểu thư Dương Cẩm Ngọc làm trắc phi. Sau khi đăng cơ lập thái tử phi làm hoàng hậu, Dương Cẩm Ngọc làm quý phi…
– Khởi bẩm thái hậu, hoàng hậu nương nương đến thỉnh an.
Tiếng Vạn công công khe khẽ truyền lời bên ngoài cửa cắt ngang câu chuyện đang kể. Thái hậu liền điều chỉnh lại cảm xúc, bà cố tình nói vọng ra cho người bên ngoài đều nghe rõ.
– Thần y đang xem bệnh cho bổn cung. Ngươi nói hoàng hậu chờ bên ngoài đi.
Bên ngoài hoàng hậu cũng đã nghe rõ ràng, nàng ta mặt đỏ gay gắt quỳ chờ trong sân. Chừng nào thái hậu chưa vời, chừng đó nàng ta còn chưa được đứng dậy….
…
– Tiên hoàng giáng cha con làm dân thường là để cho giữ thể diện cho Dương gia. Dù gì cũng ủy khuất Dương Cẩm Ngọc vốn được định trước là thái tử phi tương lai.
Đoạn bà lại lấy trong ngăn bí mật của chiếc hộp ra một đạo thánh chỉ giao cho Trác Thụy cầm.
– Tiên hoàng có để lại mật chỉ, chỉ cần con nhận Dương Cẩm Ngọc làm mẫu thân liền có thể quy vị. Hiện tại con muốn trở về với thân phận thế tử hay làm một dân thường, tổ mẫu đều đáp ứng cho con.
Sự tình đã rõ, Trần Trác Thụy cũng không cần ngẫm nghĩ lâu. Cậu chậm rãi lùi xuống làm lễ dập đầu dưới chân thái hậu, đoạn ngẩng lên chắp tay dõng dạc hồi đáp.
– Trác Thụy từ nhỏ tới lớn một lòng học y cứu giúp chúng sinh. Không quen gò bó nơi cung cấm. Cũng chỉ có một người mẹ sinh ra, xin thái hậu tác thành.
– Thôi vậy, đứa trẻ này, dáng vẻ con bên ngoài giống hệt nương con, tính cách lại giống cha con vô cùng. Về sau nếu ai dám ức hiếp thì giao ngọc bội và thánh chỉ này ra. Bất cứ lúc nào con cũng có thể trở lại.
Trần Trác Thụy tiếp nhận ngọc bội cùng thánh chỉ, thái hậu còn giữ hai thầy trò ở lại dùng thiện, bịn rịn cả buổi mới cho về. Lúc Vạn công công dẫn họ đi ra còn truyền lời lại cho hoàng hậu nương nương sắc mặt tái mét vẫn đang quỳ chờ ở trước cửa cung, thái hậu trị bệnh xong mệt rồi, hoàng hậu ngày khác hẵng tới thăm.
Đều lui đi rồi, nữ quan trung tuổi bên cạnh thái hậu mới chậm rãi đi đến bóp chân cho bà, đoạn dè dặt hỏi.
– Nương nương, người cứ vậy để thế tử lưu lạc ở bên ngoài sao?
– Thế tử lưu lạc đã lâu, kẻ ám sát Trường Phúc và Hiểu Yên năm đó còn chưa tra ra được.
– Trường An chỉ có duy nhất một trưởng tử lại bị hoàng hậu nàng ta chiều hỏng. Tuy nói thế tử trở lại nhận quý phi sẽ có sự trợ giúp của Dương phủ và ai gia chống lưng phía sau nhưng thế lực của hoàng hậu vẫn vô cùng hung hiểm…
– Đều là máu chảy từ ruột, ai gia không như kẻ khác đành lòng trơ mắt nhìn con cháu tàn sát nhau. Hiện tại ý Trác Thụy đã quyết, Hạnh Hoa đảo thu nhận nó làm đệ tử, mới là nơi an toàn nhất…
– Thái hậu thánh minh, nô tỳ hiểu rồi…