Chương 27: Đút thuốc
Tuy hành tung đã bị bại lộ nhưng quân sĩ cũng không náo động. Bọn họ nhanh chóng tìm được chỗ hạ trại trong rừng. Chu Tử Dụ cũng lập tức sắp xếp xong doanh trướng để Hạo Hiên nghỉ ngơi.
Dặn dò vài câu với Trác Thụy, y cũng yên tâm rời đi giao vương gia lại cho Trần công tử chăm sóc. Chính mình tiếp tục chạy qua chỗ Quan Sơn Quân cùng nhau họp bàn.
Vừa bước vào lều trướng, Chu Tử Dụ đã thấy Trần tướng quân cùng Quan Sơn Quân đang chụm đầu cùng nhau nghiên cứu mê hương.
Nhìn ánh mắt chờ mong của bọn họ, Tử Dụ bèn thở dài xác nhận.
– Chủ tử đã qua cơn nguy hiểm. Vết thương không còn gì đáng ngại. Hơn nữa Trần y sư nói thứ mê hương này có dược liệu cực kỳ khó tìm. Ban nãy y dùng chỉ đủ cho một phạm vi nhỏ vừa hay giết gà doạ khỉ. Chưa nói cho dù dễ dàng điều chế. Nếu đối mặt với đội quân lớn ở nơi thông thoáng đã có phòng bị sẽ không thể đánh ngất được bọn chúng.
Nghe vậy hai người liền ỉu xìu, quả nhiên đâu thể chiến thắng một cách dễ dàng như vậy. Nhưng việc Đức Vương mạng lớn qua khỏi đối với bọn họ đã là chuyện rất tốt rồi.
– Tạm thời quân Ô Mông sẽ không tiếp tục tấn công chúng ta… – Chu Tử Dụ ngừng một lát, sau đó cười lạnh – Theo mô tả của Trần y sư, quân tình báo cho rằng Bối Cát Hoan Liệt chính là kẻ đã trúng phải ngân châm độc.
Quan Sơn Quân nghe xong cũng vã mồ hôi lạnh, Trần Trác Thụy này quả nhiên không đơn giản. Lợi hại gấp mấy lần đám tử sĩ do hắn đào tạo trước đây…
– Vị y sư kia có tin tưởng được không? Ban nãy ta thấy thân thủ của y có vẻ cũng là người luyện võ?
Đến lượt Trần tướng quân lên tiếng nghi hoặc. Bản thân ông cũng thường xuyên có giao thiệp với người của Thái Y Cục, chỉ là trước giờ chưa từng nghe đến có nhân vật lợi hại như vậy.
– Có thể, người đó là thân tín của vương gia.
Chu Tử Dụ đã xác nhận như vậy, Trần tướng quân cũng không lo ngại nữa. Nếu là người của vương gia, tất nhiên phải có chút bản lĩnh.
Chỉ có Quan Sơn Quân cùng Chu Tử Dụ ở trong lòng đều biết rõ. Vị “thân tín” này chính là người trong lòng của vương gia. Trước giờ bọn họ có chuyện gì họp bàn, chủ tử đều không kiêng kị sự xuất hiện của người kia ở bên cạnh.
Hơn nữa một người có thể lọt vào thiên la địa võng trong phủ Đức Vương lại dễ dàng trở ra lông tóc vô thương, sao lại chỉ là một người bán đậu phụ đơn giản đây…?
…
Trần Trác Thụy ở bên chăm sóc Hạo Hiên cả một đêm, lúc này có chút mỏi y liền ghé vào bên giường của hắn gật gù ngủ quên mất.
Nửa đêm hôm qua Hạo Hiên lên cơn sốt, Trác Thụy vừa chườm mát cho hắn. Đút thuốc vào đều bị đổ, y liền ngậm thuốc mớm qua cho đối phương. Đến gần sáng cơn sốt mới thuyên giảm, cũng là nói vết thương của hắn đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm.
Chứng kiến ái nhân hai lần bị thương, trái tim của Trác Thụy như bị đào ra từng chút một. Dù bản thân tự nguyện tới để bảo vệ người trong lòng, đao kiếm chạm nhau khó tránh khỏi thương tích. Nhưng lần này thật khiến y sợ hãi, trong phút chốc Hạo Hiên đã rời xa khỏi tầm mắt của Trác Thụy.
Nếu y đến muộn một chút nữa thôi…
Thật muốn ích kỷ bắt cóc đệ ấy đi mất. Nhưng còn con dân Trường Lạc vẫn đang cần bọn họ. Nếu hiện tại vì tình riêng mà bỏ mặc sống chết của đồng bào.
Không chỉ Hạo Hiên, ngay cả chính y cũng không thể tha thứ cho mình được.
…
Tử vong sắp tới gần, trong lúc ngất đi Hạo Hiên vẫn có một ý niệm có lẽ mình xong đời rồi.
Bởi vậy nên hắn mới gặp ảo giác, thấy bản thân ngã vào lồng ngực ấm áp của ca ca.
Hạo Hiên còn chưa đành lòng, hắn còn chưa quét sạch được bóng giặc Ô Mông trên mảnh đất Trường Lạc. Còn chưa được thấy thiên hạ thái bình, người dân yên ổn an cư lạc nghiệp.
Hắn còn chưa kịp nói với ca ca ba chữ.
“Đệ thương huynh.”
“Rất thương huynh.”
Nếu hắn chết rồi ca ca sẽ như thế nào? Hẳn là huynh ấy sẽ rất đau lòng.
Bốn bề tối tăm, Hạo Hiên cảm giác nơi lạnh lẽo này chính là địa ngục. Hắn muốn quờ quạng lại phát hiện bản thân không thể cử động.
Hắn muốn nhìn thấy ca ca. Muốn đi tìm y, cho dù chính mình chẳng thể nào thốt lên được một câu. Linh hồn hắn bị giam giữ trong một cõi tối đen vô tận không thể nhìn thấy một chút ánh sáng.
“Hạo Hiên!”
Trong ý niệm chợt vang lên tiếng Trác Thụy gọi mình. Hạo Hiên vui mừng muốn đáp lại hắn ở đây.
“Đệ ở đây, ca ca!”
Trong cơn mê muội, dường như thế giới tối tăm mù mịt mở hé ra một tia sáng. Thần trí Hạo Hiên mông lung nhìn thấy ca ca, mơ hồ cảm giác ca ca đang chạm lên môi hắn, gọi hắn tỉnh dậy.
Sau đó ý thức của hắn lại vụt tắt, chìm vào bóng tối vô tận.
…
Lúc Hạo Hiên tỉnh dậy hai mắt đều nặng trịch, bên tai có tiếng chim hót véo von vọng lại. Các giác quan dần dần hồi phục đến khi cảm nhận được miệng lưỡi khô đắng. Cuối cùng hắn cũng xác nhận bản thân vẫn còn sống.
Cơn đau dưới đùi âm ỉ ập tới, Hạo Hiên rên khẽ một tiếng, quay đầu nhìn sang, đập vào mắt hắn là gương mặt quen thuộc của người trong lòng.
Tuy vẫn tô vẽ bằng lớp hoá trang tối màu, đường nét đẹp và bắt mắt của Trác Thụy vẫn không bị lu mờ. Còn có lông mi thật dài rủ bóng xuống gò má, Hạo Hiên nhịn không được đưa tay lên vuốt khẽ. Vừa động, đôi mắt kia đã mở ra, khoảng cách gần khiến hắn nhìn rõ con ngươi sáng trong của đối phương nay phảng phất những đường tơ máu nhỏ.
– Đệ tỉnh rồi? Muốn uống nước không?
Đáp lại sự sốt sắng của Trác Thụy là một vòng ôm ấp áp, người kia nhận ra y đang lo âu, bàn tay đặt trên lưng y chầm chậm vỗ về.
– Ca ca, ôm một chút…
Đáy lòng của Trác Thụy lập tức mềm nhũn, y cũng vươn tay ôm lấy người trong lòng. Họ cứ ôm nhau như vậy một lúc lâu, Trác Thụy mới vỗ vỗ Hạo Hiên dỗ dành.
– Mau dậy uống thuốc, vừa hay vẫn còn ấm, đệ tỉnh dậy muộn chút sẽ nguội mất.
– Muốn ca ca đút…
– Được, đút cho đệ.
Hạo Hiên nghe thấy tiếng Trác Thụy cười khẽ, sau đó bên môi truyền đến cảm giác ấm áp, còn có dư vị đắng ngọt xen lẫn. Hắn híp mắt hưởng thụ hồi lâu, rốt cuộc nhận ra lúc hôn mê nhìn thấy ca ca không phải là ảo giác.
– Hah…
– Cười cái gì?
– Được ca ca chăm sóc như vậy, bị thương cũng đáng…
– Không cho phép như vậy, bình thường ta không chăm đệ sao?
Biết mình lỡ miệng, Hạo Hiên bèn rúc đầu vào lồng ngực đối phương cọ cọ. Được đút hết một bát thuốc hắn mới liếm môi ôm người kéo xuống nằm cùng.
– Nghỉ một lát cùng đệ đi?
– Được.
Đều đã mệt mỏi, hai người ôm nhau hôn hôn một chút rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi. Bên ngoài sóng gió vẫn đang ngấm ngầm tranh đấu, hiện tại trong lều trướng là thế giới riêng của hai người. Chỉ có tiếng hít thở của đối phương ở bên cạnh là chốn yên bình chân thực nhất…