Chương 26: Mê vụ sâm lâm bị phục kích
- Trang Chủ
- Hôm Nay Vương Gia Lại Đi Bán Đậu Phụ - Hú Ki Bán Bánh Táo
- Chương 26: Mê vụ sâm lâm bị phục kích
Hành quân trong mê vụ rất vất vả mệt nhọc, địa hình lại còn là vùng núi rừng hiểm trở. Cách một sải tay sẽ không nhìn thấy người phía trước, quân sĩ đành phải lấy dây thừng buộc người lại, nối thành một dải dài để không bị lạc khỏi đoàn.
Trèo non lội suối cả nửa ngày trời, rốt cuộc đội quân đã đặt chân lên đất bằng. Đi sâu vào một cánh rừng thưa sâu hun hút. Sương mù cũng tản ra không còn vương vít đặc quánh như lúc ở trên cao. Lính thăm dò đi trước cũng trở về thông báo với chủ tướng, Thạch Thành cách đây không còn xa nữa.
Chính vào lúc mọi người thả lỏng cảnh giác, Hạo Hiên còn lệnh cho quân sĩ tìm nơi nghỉ chân thì cung tiễn trong mê vụ từ đâu bất ngờ bắn ra như mưa. Quân Ô Mông mai phục trong rừng sương ầm ầm xuất hiện, bọn chúng reo hò rầm trời quyết tiêu diệt quân Trường Lạc.
Chỉ hoang mang một lúc rất nhanh quân sĩ đã nghe lệnh Hạo Hiên đem khiên giáp lên che chắn hết đợt mưa tên rồi lập tức phản công. Quân địch tuy núp trong rừng nhưng vẫn chưa thông thuộc sơn lâm bằng chính quân Trường Lạc, số lượng bọn chúng lại ít ỏi rất nhanh đã bị áp đảo. Trong lúc bọn giặc định rút về thành Hạo Hiên lập tức truy đuổi, mãi một lúc sau mới phát hiện có sát khí xung quanh.
– Mau rút lui!
Lời vừa dứt, bốn phía liền xuất hiện bóng giặc. Lúc này Hạo Hiên đã dẫn đầu một nhánh quân đi khá xa, quân giặc bây giờ sớm đã xông vào đội hình Trường Lạc chặn giữa cắt đường lui của hắn.
Trong mê vụ mờ ảo, một bóng hình cao lớn hiện ra. Kẻ đó đang giương cung nhắm thẳng vào chủ tướng Trường Lạc, sưu một phát mũi tên xé gió bay vun vút. Sau đó chỉ nghe một tiếng phập, đầu mũi tên lạnh lẽo đã cắm ngập vào đùi của Dương Hạo Hiên.
– Bắt lấy hắn! Không bắt sống được thì lấy đầu tên Đức Vương mang về cho ta!
Kẻ vừa giương cung chính là Bối Cát Hoan Liệt. Hắn đã đi trước một bước, rời khỏi Lâu Lan để đến mai phục tại khu rừng bên ngoài Thạch Thành. Nơi đoàn quân của Hạo Hiên nhất định phải đi qua. Thời tiết mù sương trong cánh rừng lại thuận tiện cho hắn dựng nhiều bù nhìn giả, sau đó phái một đám quân cảm tử ở đó để dụ Hạo Hiên truy đuổi. Lại chỉ huy hai đội quân chặn đầu chặn cuối bao vây lại. Ý đồ tách Đức Vương ra khỏi đoàn quân để tiêu diệt.
Bối Cát Hoan Liệt hưng phấn hô lớn, hắn gióng ngựa cầm roi chạy đến muốn bắt lấy chủ tướng Trường Lạc.
Nhìn quân Ô Mông bốn phương tám hướng ào đến vây bắt. Dương Hạo Hiên cắn môi nhịn đau giương đao chém từng tên giặc. Quân sĩ Trường Lạc bảo vệ vòng ngoài cho hắn từng người từng người ngã xuống, Hạo Hiên chực hối hận vì bản thân quá khinh suất quân địch. Đợi đến lúc đội quân Trường Lạc phá vòng vây chạy đến, hắn nhất định đã bị chém nát thành thịt vụn.
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc để hối hận. Hạo Hiên nhanh chóng lệnh cho nhánh quân sĩ ít ỏi xung quanh liều mình đánh phá vòng vây hướng về phía quân Trường Lạc đang bị ngăn cách phía sau. Điên cuồng chém giết mở đường máu, một mình hắn cũng đã diệt được mấy chục tên Ô Mông.
Vào lúc roi của Bối Cát Hoan Liệt sắp đuổi kịp hắn, Dương Hạo Hiên cũng cảm nhận được tử vong sắp tới gần. Đột ngột có một bóng hình từ phía trước rẽ lối chạy lại, khinh công chuẩn xác nhảy lên ngựa kéo hắn vào trong lòng, mùi hương quen thuộc ập đến khiến Hạo Hiên nghĩ mình đã gặp ảo giác. Sau đó hắn liền không nhịn được cảm thấy cực kỳ buồn ngủ. Xung quanh tiếng vũ khí leng keng loảng xoảng cùng những cơ thể nặng nề bình bịch ngã xuống. Hai mắt tối đen, chính hắn cũng rơi vào vô thức.
– Không xong, bọn chúng dùng mê hương!
Sương vụ mù mịt, không biết từ lúc nào một toán quân Trường Lạc bịt mặt tế ngựa xông lại đây. Trên tay mỗi người đều cầm một bó mê hương lớn, dược tính mạnh chưa từng thấy khiến quân giặc chưa kịp đánh đã buông vũ khí đầu hàng.
Thấy cảnh này Bối Cát Hoan Liệt liền biết không ổn, vốn hắn còn định bồi thêm một mũi tên kết liễu Hạo Hiên. Bỗng từ đâu một loạt ngân châm bén nhọn xuyên qua sương mù cắm thẳng vào người hắn. Mỗi chiếc ngân châm đều mang theo độc dược đau thấu tim gan, trong lúc vội vã rút lui Hoan Liệt liền nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu ẩn hiện trong làn sương khiến hắn ớn lạnh.
Đó là ánh mắt của mãnh thú, ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Là ánh mắt của chúa tể muôn loài đang muốn xé xác loài dã thú thảo nguyên.
Xem như lần này tên Đức Vương kia mạng lớn.
Đợi quân Ô Mông rút lui, Quan Sơn Quân cùng Chu Tử Dụ cũng lo lắng thúc ngựa tới kịp. Trần Trác Thụy cũng thu lại vẻ nguy hiểm trong ánh mắt, y trầm mặc ôm ngang Hạo Hiên bế dậy. Giọng nói khàn đặc trấn an bọn họ.
– Hạo Hiên không sao, ta đã cho hắn uống dược kiềm hãm độc tố. Hiện giờ cần lập tức tìm nơi chữa trị.
– Ngươi là ai…?
Quan Sơn Quân còn có chút nghi ngờ thân phận của dược sư này. Ban nãy trong lúc hỗn loạn lạc mất Đức Vương. Chính là người này rất bình tĩnh, thân thủ lanh lẹ đuổi kịp bọn họ rồi đưa ra cao kiến. Nhưng vào lúc hắn lên tiếng muốn hỏi liền bị Chu Tử Dụ cản lại.
– Làm phiền y sư mau chóng cứu chữa. Phía sau có xe ngựa. Tàn cục nơi này chúng ta sẽ xử lý bảo hộ hai người.
Đợi đến khi Trác Thụy gật đầu ôm người đi, Quan Sơn Quân mới hoang mang quay sang nhìn Tử Dụ liền được y xác nhận.
– Người đó là Trần công tử.
– Trần công tử? Là Trần công tử bán đậu ở kinh thành đó?
Nhân sinh trong mắt Quan Sơn Quân phút chốc đảo lộn. Hắn nuốt nước miếng đánh ực, Trần công tử lại là nhân vật lợi hại đến như vậy? Chẳng trách…
…
Nếu thứ mê hương này tác dụng đến vậy, chỉ cần thổi thẳng số lượng lớn về phía địch là bọn họ nhanh chóng có thể thắng trận rồi?