Chương 18: Ô Mông tộc tự cắn xé
- Trang Chủ
- Hôm Nay Vương Gia Lại Đi Bán Đậu Phụ - Hú Ki Bán Bánh Táo
- Chương 18: Ô Mông tộc tự cắn xé
Lâu Lan thành…
Bối Cát Lặc Nhi – Thủ lĩnh của Ô Mông tộc hiện tại đang nằm trên giường để pháp sư chữa trị vết thương. Trên đùi gã đã khoét ra một khối thịt thối sâu hoắm – dấu tích còn lại của mũi tên có độc do đội quân Trường Lạc bắn trúng.
Pháp sư là một ông già râu trắng bạc phơ, tóc tai bù xù, trên người đeo những vòng xương thú, xỏ khuyên, bùa chú cổ văn của Ô Mông tộc. Pháp sư uống một ngụm rượu to, phun ướt lên một bó cỏ khô gì đó đang đốt cháy đùng đùng làm nó càng bùng lửa lên dữ dội. Sau đó liền xèo xèo ấn thẳng bó cỏ xuống miệng vết thương của Bối Cát Lặc Nhi khiến hắn rống lên như heo bị chọc tiết. Trên thân mình rung rinh béo mỡ đổ ròng ròng mồ hôi, trực tiếp ngã lăn ra bất tỉnh.
Bối Cát A Lộc – Con thứ của Bối Cát Lặc Nhi vẫn luôn chầu chực cạnh bên chăm sóc cha. Trong lúc đó các huynh đệ của y đều đã đi uống rượu, tìm nữ nhân Trường Lạc hiếp đáp. Không một ai quan tâm đến tính mạng của cha mình, thậm chí con trưởng của ông ta – Bối Cát Hoan Liệt còn mong Bối Cát Lặc Nhi chết đi để mình sớm được lên làm thủ lĩnh.
Dưới tình huống chữa trị thô sơ man rợ như vậy Ô Mông tộc cũng không nguyện ý tin tưởng thầy thuốc trong thành. Thủ lĩnh Bối Cát Lặc Nhi trải qua một quá trình trị liệu mông muội thế mà thực sự hồi phục. Không rõ là do bó cỏ khô kia là thảo dược thần thánh hay là do pháp sư nọ phép thuật cao siêu. Sau bảy ngày hắn đã ngồi dậy được, đương ngồi ăn thịt cừu hầm và bánh nướng tẩm bổ. Các con trai của hắn lúc này mới nghe tin đều kéo đến thăm cha.
Bối Cát Lặc Nhi lúc trước đối xử tệ bạc với Bối Cát A Lộc bởi nương A Lộc mất sớm không ai quan tâm. Song, hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc. Nghĩ mấy ngày nay mình bất tỉnh nhân sự chỉ có A Lộc nguyện ý chăm sóc, thay thuốc cho vết thương mưng mủ của hắn không sinh dòi bọ mà không chút oán than. So với đám con trai bất nhân bất nghĩa hắn vẫn tự hào kia quả thật một trời một vực.
Bởi vậy khi con trưởng của hắn là Bối Cát Hoan Liệt vừa đến quỳ hôn chúc mừng cha. Bối Cát Lặc Nhi liền giơ tay tát cho Bối Cát Hoan Liệt một nhát trời giáng. Hắn ngã lăn ra đất hộc máu mồm, đầu ong ong hai mắt nổ đom đóm mà vẫn không hiểu tại sao mình bị đòn. Trừng mắt phẫn uất nhìn lên Bối Cát Lặc Nhi.
Nếu mà lúc này Bối Cát Lặc Nhi không bị thương một chân, hắn đã sớm đạp bồi thêm một phát lên người thằng con bất hiếu.
– Quân khốn nạn giả dối, ông đây không chết ngươi thất vọng lắm đúng không?
Bối Cát Hoan Liệt bị nói trúng tim đen vội vã quỳ xuống dập đầu nói không phải. Đám đệ đệ còn lại thấy đại huynh bị cha đánh cũng giật mình run sợ quỳ theo.
Lúc này Bối Cát A Lộc từ bên ngoài đem theo thuốc sắc mang vào. Thấy các huynh đệ đều quỳ, y cũng định tìm chỗ quỳ xuống liền thấy Bối Cát Lặc Nhi phất tay gọi lại. Còn ban cho y đứng hầu bên cạnh. Đám huynh đệ thấy vậy đều ghen tức đến đỏ mắt.
Bối Cát Hoan Liệt lần này quá sơ suất nhưng hắn cũng không quá ngu ngốc. Vừa ăn một cái tát nên im lặng chịu nhục chờ cha qua cơn giận, nhưng kẻ khác thì không được thông minh như vậy. Thấy Bối Cát A Lộc được ban đứng liền tức giận đứng dậy, kiêu ngạo chỉ tay vào A Lộc mà mắng:
– Thì ra là thứ vô dụng nhà ngươi nhân lúc huynh đệ ta không ở đây, nói xằng nói bậy bên tai cha hãm hại đại huynh sao?
Bối Cát A Lộc nhếch miệng nhìn kẻ kia cười trào phúng. Song cũng nhẹ nhàng đáp lại không chút sợ sệt.
– Cha bất tỉnh mấy ngày liền, các ngươi tới bóng cũng không thấy đến, ta lại có thể ở bên cha nói xấu cái gì đây?
Kẻ kia còn định chửi mắng bất chấp lý lẽ, chọc Bối Cát Lặc Nhi rốt cuộc cũng phải rống giận lên nói đủ rồi. Sau đó mặt đỏ tai hồng chỉ tên kia quát lớn:
– Ngươi lại dám chỉ tay vào mặt hắn? Dù sao bối phận của hắn cũng là ca ca của ngươi! Còn cả các ngươi, thấy huynh đệ mình như vậy cũng không biết can ngăn? Thứ súc sinh này cùng với các ngươi ở sau lưng ta lại dám làm phản như vậy?
– Cha bớt giận. Bối Cát Mi Nhĩ! Còn không mau xin lỗi A Lộc ca của ngươi?
Thấy Bối Cát Lặc Nhi tức giận mắng mỏ, Bối Cát Hoan Liệt liền ra mặt. Dáng vẻ huynh trưởng dàn hoà, thực ra trong lòng hắn chỉ không muốn liên lụy. Không muốn việc mình ngầm để huynh đệ coi thường A Lộc bị cha phát hiện.
Thấy Bối Cát Hoan Liệt cũng đứng ra, Bối Cát Mi Nhĩ vội vàng quỳ xin lỗi cha, miễn cưỡng xin lỗi A Lộc ca. Trong lòng thì ganh ghét bất phục. Bối Cát A Lộc cũng hiểu rõ, bản thân y vừa không có nương, thân thể võ nghệ đều yếu kém nên mới bị các huynh đệ coi thường. Bởi vậy y cũng không làm to chuyện chỉ gật đầu đáp ứng lời xin lỗi.
Chuyện không ai ngờ tới là, Bối Cát Lặc Nhi nghĩ một lúc. Quyết định để Bối Cát A Lộc từ giờ phút này đi theo Bối Cát Hoan Liệt đánh trận.
– Cha nói sao? Thân thể A Lộc… Đệ ấy không thích hợp…
Bối Cát Hoan Liệt dường như vừa nghe một chuyện rất buồn cười vội vàng phản bác. Để kẻ cầm đao cũng không vững cùng hắn ra trận? Cha muốn cho hắn thêm một cục đá vướng chân hay sao.
– Ai nói không thích hợp? Nó có thể cầm đao, đã là nam nhân Ô Mông thì đều có thể ra trận. Nó còn là đệ đệ ngươi, ngươi phải có trách nhiệm dạy dỗ nó thành chiến binh thực thụ!
Bối Cát Hoan Liệt nghe cha nói vậy thì cũng đành chấp thuận. Dù sao Bối Cát A Lộc lớn lên vô dụng, được cha để ý thì đã sao. Một kẻ yếu ớt không cầm nổi đao chẳng thể ảnh hưởng gì được đến vị trí thủ lĩnh tương lai của hắn trong lòng tộc nhân. Hiện tại ra vẻ bồi dưỡng y lấy lòng cha là được, sau này ra trận Bối Cát A Lộc sống hay chết cũng là số trời. Cùng với y không chút liên quan.
Mỗi người một toan tính, Bối Cát A Lộc tuy rằng đang rũ mắt nhận mệnh. Nhưng trong lòng y đã loé lên một ý niệm luôn sục sôi.
Đám huynh đệ bất nhân bất nghĩa này. Y sẽ không tha cho bất kỳ một ai hết.