Chương 31: Hẹn hò
“Tôi có chút việc riêng.” Tô Triều liếc nhìn gương, sau đó nói với thợ trang điểm: “Có thể chỉnh lại kiểu tóc một lần nữa không?”
“Chỉnh như thế nào? Cậu muốn hình tượng gì?”
Tô Triều nghĩ nghĩ cũng không biết Mạnh Tinh Trì thích hình tượng gì, chỉ nói: “Hãy làm cho nó trông ngầu hơn!”
Làm tóc được một nửa, Mạnh Tinh Trì liền gọi đến, nói đang chờ ở cửa sau.
“A, chỉ gái nhỏ có thể nhanh giúp em được không ạ?” Tô Triều sốt ruột hai chân điên cuồng giẫm trên mặt đất.
“Vậy thì đừng cử động nữa.”
Tô Triều đè hai chân lại, vẫn là không nhịn được run chân, cúi đầu nở nụ cười.
“Được rồi.”
“Cám ơn!” Tô Triều cầm điện thoại chạy ra ngoài.
“Tô Triều, anh đi đâu đấy!” Trợ lý đuổi theo phía sau.
“Anh đi ăn cơm, đừng lo cho anh, anh tự đi về được!” Tô Triều chạy vài bước liền đem trợ lý bỏ lại phía sau, chạy Đông chạy Tây, trốn chui trốn lủi, cuối cùng nhìn thấy xe của Mạnh Tinh Trì.
Cậu lập tức lao một mạch lên xe, đóng cửa lại, dựa lưng vào ghế, thở ra một hơi dài.
Không khí xung quanh im ắng.
Cậu sững người, chớp chớp mắt, đột ngột quay đầu nhìn Mạnh Tinh Trì, lúng túng cười cười, sau đó lặng lẽ ngồi thẳng dậy, bày ra tư thế mà cậu cho là đẹp nhất, ưu nhã nói: “Xin chào.”
Mạnh Tinh Trì ngây người, khuôn mặt đã qua trang điểm lại càng thêm yêu nghiệt náo động chúng sinh, làm sao có người chỉ cần tạo kiểu tóc thôi cũng toát ra vẻ quyến rũ như vậy?
Anh ho khan một tiếng, áy náy quay lại nhìn phía sau xe: “Đằng sau có ai đuổi theo không?”
“Có lẽ là không, chúng ta đi trước đi.” Tô Triều nói.
“Được.”
Tô Triều nhìn chằm chằm phía trước, lại lén lút nhìn sang bên cạnh, phát hiện ra cả mình và Mạnh Tinh Trì đều đặt tay lên ghế.
Như bị ma ám, cậu từ từ nhích sang bên một chút, rồi một chút…
Chú ý tới Mạnh Tinh Trì quay đầu sang, cậu lại bất động một chỗ, giả bộ nhìn rất tự nhiên, dùng nụ cười che giấu sự khẩn trương: “Lát nữa ăn cái gì?”
“Anh muốn ăn gì?”
“Tôi… ” Tô Triều nghĩ mấy lựa chọn, cuối cùng vẫn là bị tâm tư đánh bại, “Tôi muốn gặp Đại Hoa.”
Mạnh Tinh Trì lập tức nói với tài xế: “Về nhà đi.”
Tô Triều quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cười biến thái không thành tiếng.
Lúc này Mạnh Tinh Trì cũng chú ý tới tay trái của mình đang đặt trên ghế gần đó, gần như vậy, mảnh khảnh như vậy, nếu như anh cầm…
Anh yên lặng duỗi tay phải ra, so sánh kích thước với bàn tay kia, không khỏi cười ra tiếng.
Lúc này, Tô Triều quay đầu lại: “Mạnh…”
Mạnh Tinh Trì thất thố đột nhiên đưa tay lên bao toàn bộ khuôn mặt nhỏ vào lòng bàn tay mình.
Tô Triều: “…Sao?”
Mạnh Tinh Trì nhanh trí, sờ sờ gò má của cậu: “Chỗ này dính gì này.”
“Dính gì?” Tô Triều giật mình, lo lắng nó sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc của mình.
Mạnh Tinh Trì giả vờ rút tay lại nhìn: “Không, tôi giết nó rồi.”
Tô Triều: “…” Nghe sợ quá trời ơi!!!
*
Sau khi ăn tối ở Mạnh gia, Tô Triều lấy cớ vuốt ve mấy con mèo ở lại thêm một lúc, nhân tiện liếc qua tin tức trong nhóm, phát hiện những người khác tối nay đều không về ký túc xá. Người thì đi lưu diễn tỉnh, người thì xuất ngoại, cậu là người duy nhất còn ở thành phố B.
Nếu trở về, cũng chỉ có một mình cậu, tại sao không…
Cậu liếc nhìn Mạnh Tinh Trì đang cắt trái cây, rất nhiều suy nghĩ chạy qua tâm trí cậu.
“Ăn chút gì đi.” Mạnh Tinh Trì đem trái cây đặt ở trước mặt anh.
“Được.” Tô Triều bắt đầu lơ đãng mà ăn, cau mày một hồi, âm thầm cười một tiếng, anh đang suy nghĩ đủ các loại cảnh tượng, đã quên mất có một người ngồi ở đối diện mình.
Thấy vậy, Mạnh Tinh Trì không khỏi cảm thấy buồn trong lòng. Hắn còn nhớ, tối hôm qua lúc Tô Triều uống say, nói có người mình thích.
Cũng không biết ai lại may mắn đến thế, may mắn có được tình yêu của cậu.
Trong lòng vất vưởng chút chua nhẹ.
“Mạnh tổng, Mạnh tổng?”
Nghe được tiếng gọi, Mạnh Tinh Trì mới hoàn hồn, ngơ ngác nhìn cậu: “Làm sao vậy?”
“Anh muốn chơi game không?” Tô Triều vỗ vỗ bên cạnh chỗ ngồi, “Cùng nhau đi giết boss.”
“Được.” Mạnh Tinh Trì không nhịn được dụ hoặc, ngồi ở bên cạnh cậu.
Tô Triều mở trò chơi lên, lẩm bẩm: “Tư lệnh mấy hôm nay không có chơi, nói mỗi ngày đều có một tên ngốc đuổi theo anh ấy, tức đến mức hút liền mấy bao thuốc lá.”
Mạnh Tinh Trì: “…”
“May mà có anh.” Tô Triều nhìn anh cười rạng rỡ.
Mạnh Tinh Trì: Một quyển sách thoả mãn.jpg
Hai người chiến đấu một lúc, phối hợp khá ăn ý.
Nhưng không lâu sau,Tô Triều liền cảm nhận được cảm giác giống như ôm đùi, chỉ cần có ai đánh lén cậu, Mạnh Tinh Trì sẽ lập tức giết, giết đối thủ thành cặn bã.
Thật tuyệt vời!
Nửa giờ sau, Tô Triều lại đề nghị xem phim.
Tính toán một chút cũng không tệ, tận lực kéo dài thời gian, đến nửa đêm có thể Mạnh Tinh Trì sẽ chủ động mời cậu ở lại qua đêm!
Chọ ngẫu nhiên một bộ điện ảnh đạt giải Oscar, động cơ thầm kín không phải là uống rượu.
Tô Triều cao hứng khoanh chân, chuẩn bị hẹn hò (?)
Nhìn rồi nhìn, mí mắt cậu bắt đầu muốn đánh nhau.
Không ngờ lại là thể loại phim văn học, hiệu ứng ánh sáng bóng tối đặc biệt tốt, rung lắc làm cho cậu hoa cả mắt, rất muốn ngủ.
Cậu nghiêng đầu, khi dựa vào vai Mạnh Tinh Trì, mới có cảm giác tỉnh táo lại, nhưng cậu không hề cử động, ngược lại nhắm mắt lại tiếp tục giả chết.
Chờ đợi đối phương đẩy mình ra… nhưng không!
Vài phút sau, Mạnh Tinh Trì không hề động đậy, vì vậy cậu mạnh dạn điều chỉnh một góc thoải mái, dựa vào vai anh nằm yên.
Vô tình cậu ngửi ra mùi nước hoa trên người anh, giống mùi của mình. Giống như tìm được người cùng sở thích, trong lòng một trận vui sướng, không khỏi quay đầu lại âm thầm cười lạnh một tiếng.
Lúc này, Mạnh Tinh Trình đưa tay ra sau ót cậu để tránh bị trượt.
Ước chừng mười phút sau, Tô Triều phát hiện tay của anh không chuyển động, không thấy mỏi ư?
Cậu đành phải di chuyển một chút, chuẩn bị quay người lại vô tình chạm vào cổ của Mạnh Tinh Trì
Tô Triều giật mình, đột nhiên mở mắt ra và không dám cử động, giống như đang chờ bản án tử hình của chính mình.
Nhưng Mạnh Tinh Trì vẫn không hề di chuyển, anh vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn chằm chằm vào bộ phim.
Tô Triều chớp mắt, ma xui quỷ khiến lại cọ nhẹ vào làn da anh.
Mạnh Tinh Trì rốt cuộc chịu không nổi nữa, quay đầu nhìn cậu, đối với người đang ngủ cũng không thể làm gì, cúi đầu nhìn nửa người dưới, có chút dấu hiệu mờ nhạt, cho nên anh phải tiếp tục ép mình xem phim.
…Tên của nhân vật chính là gì nhỉ?
Một lúc sau, Tô Triều quay một tư thế khác trên sô pha, theo bản năng kéo chăn mỏng đắp lên người, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
“Anh tỉnh rồi?” Mạnh Tinh Trì nghiêng đầu nhìn cậu.
Tô Triều gật đầu, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên, may mắn đã bị tóc che lại.
Thời gian từng chút một trôi qua, Mạnh Tinh Trì liếc nhìn thời gian, không muốn nhắc nhở cậu rằng đã muộn, liền yên lặng nhìn cậu.
Nhị Nha không biết từ đâu bò lên ghế sofa, nằm trên tay vịn phía trên đầu Tô Triều, bờ lông mềm mại rơi xuống đỉnh đầu, chiếc đuôi ve vẩy qua mặt cậu.
Mạnh Tinh Trì duỗi tay bế nó.
Lúc này, Đại Hoa đột nhiên nhảy lên lưng anh, muốn đoạt lại chỗ cũ của cô nàng.
Mạnh Tinh Trì không may ngã về phía trước, phải dùng tay chống lên ghế sô, mới không… hôn trúng.
Khoảng cách chỉ vài centimet, hai người đồng thời mở to mắt, tim đập thình thịch như chạy đua.
Tô Triều chớp chớp mắt, cảm giác tim sắp nổ tung, môi mấp máy, nhẹ giọng nói: “Đêm nay đồng đội của tôi không về nhà.”
Mạnh Tinh Trì nhìn thẳng vào mắt cậu, cụp mắt xuống mới phát hiện đôi môi cậu ở ngay trước mắt, khuôn môi ẩm ướt, khi nói chuyện còn có chút cong cong, như thể đang sắp chạm vào nhau trong giây tiếp theo.
“Meo.”
Mạnh Tinh Trì định thần lại, ngồi thẳng dậy, nhìn về phía trước, trên màn hình, hai nhân vật chính đang hôn nhau đắm đuối.
“…”
Tô Triều ngồi dậy, mím môi, trên mặt có chút ửng hồng.
“Tối nay… tôi có thể tá túc một đêm không? Trùng hợp ngày mai cũng có cuộc họp báo gần đây.”
Mạnh Tinh Trì bưng cốc trà xanh, suy nghĩ một chút, còn muốn xác nhận một chuyện: “Anh ở chung với tôi, người anh thích biết sẽ không tức giận chứ?”
“A?” Tô Triều phản ứng đầu tiên là cho rằng Mạnh Tinh Trì đã biết người cậu thầm mến, sau đó cậu nhớ tới tối hôm qua mới nói một nửa, cười nói: “Không, người ấy không nên tức giận.”
Mạnh Tinh Trì bình tĩnh hỏi: “Là ai?”
“Tôi chưa thể nói với anh.”
“Vì sao?” Mạnh Tinh Trì vốn tưởng rằng quan hệ của bọn họ vốn đã rất tốt, không nghĩ tới vẫn còn muốn giấu diếm anh, chua xót thiếu chút nữa đem lý trí anh nhấn chìm, thậm chí còn lấy thân phận ra uy hiếp cậu, “Tôi là ông chủ của anh, tôi có quyền được biết tình trạng quan hệ cá nhân của hai người đã đến mức nào.”
Tô Triều nói: “Tôi thậm chí còn chưa viết ra được bát tự của người ta đâu nhá.”
Mạnh Tinh Trì sắc mặt dịu đi, cố gắng thuyết phục cậu: “Anh còn trẻ, tương lai xán lạn, hẹn hò thì nên cẩn thận. Đặc biệt là một số người, tri nhân tri diện bất tri tâm, ngoài mặt hào nhoáng, bên trong không biết họ lộn xộn như thế nào đâu, anh phải cẩn thận.
Tô Triều: “…”
Đingđđđđđđđ.
Thấy anh không có động tĩnh, Tô Triều nhắc nhở: “Có người tới.”
Mạnh Tinh Trì đi đến cửa, nhìn khuôn mặt của Tiết Minh Ngọc trên màn hình hỏi: “Đã muộn như vậy em đang làm gì ở đây?”
“Mẹ em làm điểm tâm, ăn không hết nên mẹ em nhất quyết bắt em đem cho hàng xóm.” Tiết Minh Ngọc thở dài, “Kết quả đến nhà ai cũng giữ em ở lại buôn mấy tiếng trời, bây giờ em mới sang được nhà anh, mau mở của đi.”
Tô Triều nghe thấy giọng nói của Tiết Minh Ngọc theo phản xạ chạy tới, quả nhiên là cô ấy, ngơ ngác nhìn Mạnh Tinh Trì.
Ai ngờ, Mạnh Tinh Trì ngay cả cửa cũng không có mở ra: “Không ăn, thay anh cảm ơn mẹ em.”
Tiết Minh Ngọc: “Này, anh có tin em mà đem lời anh nói nguyên văn cho mẹ em, lát nữa bà đích thân đến tận cửa tìm anh đấy.”
Mạnh Tinh Trì cân nhắc đi tính lại, đang định mở cửa, Tô Triều đột nhiên ra hiệu khoan cho anh tạm thời không được mở, sau đó chạy lên tầng hai trốn.
Sau khi mở cửa, Tiết Minh Ngọc đưa cho anh thứ gì đó: “Không mời em uống nước à?”
Mạnh Tinh Trì: “Không có.”
“Không thèm xin nữa, anh thật keo kiệt.” Tiết Minh Ngọc không vui nói: “Còn một chuyện, trước khi em ra ngoài, nghe thấy mẹ đang tính chuyện hôn nhân cho anh đấy, nếu như anh…”
“Tạm biệt.” Mạnh Tinh Trì trực tiếp tiễn cô ra ngoài.
Tô Triều chạy đến ban công, ngồi xổm bên cạnh giàn hoa, nhìn hai người họ đi ra khỏi sân, lẩm bẩm không biết đang nói cái gì, đầu óc rối bời.
Tiết Minh Ngọc thấp giọng cười: “Nếu anh thực sự thích tiểu tử kia Tô Triều kia, em nghĩ anh nên nhanh lên một chút, bằng không đừng nói đến việc anh bị mọi người thúc giục kết hôn, ngay cả đứa nhỏ cũng phải bị người nhà thúc giục, huống chi những người thích cậu ta tuyệt đối không thiếu.”
Mạnh Tinh Trì im lặng.
“Anh không dám?”
Mạnh Tinh Trì gật đầu.
“Anh ì ạch quá đấy, vậy cứ tiếp tục ì đi, chờ người ta bỏ anh theo người khác, cứ ở trong căn nhà lạnh lẽo này âm thầm chúc người ấy hạnh phúc nhá.” Tiết Minh Ngọc nhún vai, quay người đi về nhà.
Mạnh Tinh Trì sững sờ một lúc lâu.
Tô Triều trên ban công cảm thấy mình vừa xem một bộ phim thần tượng chia tay lưu luyến. Cậu cô đơn quay người lại, không biết mình đang mong chờ điều gì.
Có lẽ chính bầu không khí ái muội, mơ hồ vừa rồi đã sinh cho cậu một chút ảo tưởng.
Tô Triều xoay người đi xuống, vừa đi tới cầu thang, Tô Tô liền chạy tới cọ chân của cậu, cậu liền ngồi xổm xuống sờ đầu Tô Tô: “Tạm biệt, tao trở về đây.”
Tiếng bước chân của Mạnh Tinh Trì càng lúc càng gần, cho đến khi dừng lại trước mặt cậu.
Tô Triều ngẩng đầu, ôn nhu cười nói: “Sắp muộn, tôi phải về… “
“Ở lại đi.” Mạnh Tinh Trì đột nhiên nói.
Tô Triều dừng lại, nghi hoặc nhìn anh.
“Bạn cùng nhóm của anh không có ở nhà, lỡ gặp fan tư sinh thì sao? Dù sao cũng đã muộn như vậy, ở chỗ này ngủ một đêm đi, vẫn là căn phòng lần trước.” Mạnh Tinh Trì một hơi nói rất nhiều.
Tô triều khó tin đứng lên: “Anh chắc không? Không sợ Tiết tiểu thư tức giận sao?”
Mạnh Tinh Trì khó hiểu: “Nó tức giận cái gì? Liên quan gì đến nó?”
Tô Triều ánh mắt dao động, thật lâu sau mới tập trung trở lại trên mặt, trái tim trong khoảng thời gian ngắn trải qua thăng trầm, phảng phất lần nữa sống lại, một đám lửa nhỏ dần bốc lên.
“Vậy…” Cậu đang định đồng ý ở lại, điện thoại lại vang lên, nhìn một cái tên không tưởng ” Tạ Linh?”
Mạnh Tinh Trì vừa nghe liền nhớ tên, Tạ Linh, nửa năm trước hợp tác cùng KDL trên sân khấu, lúc phỏng vấn là người thân thiết nhất với Tô Triều, còn chiêu mộ rất nhiều fan CP, tung hô hai người là cặp đôi “Kim đồng ngọc nữ” mới của giới ca hát.
“Tôi nghe điện thoại.” Tô Triều đi qua một bên, tiếp điện thoại, cau mày thật sâu mới nói vài câu, “Gửi địa chỉ, tôi lập tức tới.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Triều chạy đến huyền quan, vừa đổi giày vừa nói: “Xin lỗi, đêm nay tôi không thể ở lại đây, tôi phải tìm một người bạn, hôm khác gặp lại.”
Mạnh Tinh Trì nhìn gương mặt vội vã của cậu, nhận ra rằng bản thân chỉ giống như những người khác, ở trong lòng cậu giống như những người bạn, không có nhiều khác biệt, anh thậm chí còn không bằng cái người tên Tạ Linh kia, càng không nói đến những người đồng đội sớm chiều ở chung.
“Tạm biệt Mạnh tổng.” Tô Triều đi tới cửa, vừa mới mở ra đã có người nắm lấy cổ tay của cậu
Cậu quay đầu nhìn lại, khuôn mặt của Mạnh Tinh Trì bị ánh đèn che khuất, nhìn không rõ, ánh mắt thâm thúy không đáy, giống như sắp bị hút vào một vòng xoáy.
“Người kia là ai?” Mạnh Tinh Trì hỏi.
“Ai? Tạ Linh?”
“Người em thích.”
Tô Triều cúi đầu nhìn bàn tay gân xanh nổi đầy của anh, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nếu người đó không thích em…”
Tô Triều lông mi khẽ run, theo bản năng muốn thoát ra, nhưng đối phương càng nắm càng chặt, căn bản không cho phép thoát ra.
“Em có thể suy xét một chút về anh không?”
Tô Triều đứng đực ra như bị đóng đinh tại chỗ, tự hỏi mình có phải gặp ảo giác hay không.
“Anh nói gì?”
Mạnh Tinh Trì lúc này không thể lùi bước được nữa, chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt cậu và nói: “Em có thể suy xét một chút về tôi được không? Tôi sẽ đối xử tốt với em…”
“Anh trước buông tay ra đã.”
Mạnh Tinh Trì ngoan ngoãn buông tay, đối phương đã đi ra ngoài đóng cửa lại.
Anh giật mình, vội vàng đẩy cửa, lại phát hiện nó không mở được, bên ngoài có người đang giữ tay nắm.
Cách một cánh cửa, Mạnh Tinh Trì biết người còn ở bên ngoài, liền bạo gan nói: “Em có thể trở về suy nghĩ, suy nghĩ bao lâu không quan trọng, chỉ cần em biết một phần tâm ý tôi.”
Tôi muốn trở thành một người có trọng lượng trong lòng em, dù em thích hay ghét, chỉ cần không phải là loại bạn bè tùy tiện nói ra liền quên mất.
Tô Triều không thể tin vào tai mình, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mặt trăng thật tròn.
Cậu không nhịn được cười, tại chỗ nhảy dựng lên, đột nhiên chạy vào trong sân, vui vẻ nhào lộn.
Mạnh Tinh Trì nghe thấy động tĩnh, mở cửa ra, nhìn thấy cậu trong sân chạy một vòng, chần chờ hỏi: “Em muốn chạy?”
Lúc này, Tô Triều hái trong sân một đóa hoa hồng, chạy tới bên cạnh anh: “Tặng anh.”
Mạnh Trinh Trì dang tay ra, đưa bông hoa vào lòng bàn tay.
“Hôm nay không có thời gian, lần sau em sẽ bù đắp cho anh.” Tô Triều cười nói, “Hoa hồng thế nào?”
Mạnh Tinh Trì ngơ ngác nhìn cậu, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, anh gần như không thể tin được vì nó quá đẹp đẽ.
“Hẹn hò đi.” Tô Triều cười ngọt ngào.
“Thật?”
“Ừ!”
Mạnh Tinh Trì khép lòng bàn tay lại, véo cánh hoa, chậm rãi nhếch khóe miệng, cười với cậu, khiến ánh trăng trở nên nhợt nhạt.
Tô Triều sửng sốt, muốn ôm lấy anh, nhưng lại lo anh nghĩ mình tuỳ tiện, đưa tay phải ra.
“?” Mạnh Tinh Trì chần chờ duỗi ra tay phải.
“Đã đi đến thống nhất!” Tô Tiều lập tức bắt tay anh, cảm nhận được độ ấm của đối phương, gãi gãi lòng bàn tay anh, sau đó quay người chạy đi, “Ngày mai gặp lại!”
Cho đến khi người khuất khỏi tầm mắt, Mạnh Tinh Trì vẫn đứng đó ngơ ngác vẫy tay, thật lâu sau anh mới bừng tỉnh, không kìm được muốn làm gì đó.
Lái xe đưa Tô Triều rời đi, quay lại liền phát hiện Mạnh Tinh Trì chạy quanh sân, mồ hôi đầm đìa, tò mò hỏi: “Hai người họ ăn nhiều quá sao?”