Chương 7
【 Tôi siêu nhu nhược: Chấn thương tâm lý sao? Ấu tể này so với ấu tể bình thường tể càng khó chăm sóc hơn á……】
【 Tùng Tiểu Thử: Cầu vận may cho Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn khẳng định có thể có một con—— nhóc con đáng yêu! [ vận may phun sương.jpg]】
Hạ Lị tầm mắt quét một vòng bốn người, ánh mắt hướng đến thanh niên tóc dài màu bạc kia, hơi dừng lại rồi mới rời đi.
Chàng trai này mang đến cho cô cảm giác thoải mái, nhưng cô cũng không tài nào xác định các ấu tể có thích cậu ấy hay không, đặc biệt là sói con không muốn tiếp xúc với người khác.
Cửa của khu giải trí bị Hạ Lị mở ra, phía sau cô là bốn vị chủ bá.
Viện dưỡng dục khác những chổ khác, trong khu giải trí cũng lộ ra hơi thở cổ xưa, nơi này làm Quý Khinh Ngôn rất ấn tượng, lúc trước xem video giới thiệu viện dưỡng cậu đã thấy qua chổ này.
Giải trí khu không lớn, nhưng có thể nhìn ra được người trang trí dùng rất nhiều tâm tư, đồ dùng cũng tốt lắm vì thế các ấu tể có thể sáng tạo thoải mái.
Khu giải trí có thiết bị vòng bảo hộ vây quanh, hai đứa nhỏ một nam một nữ cùng một con thỏ lông xù xù tai dài đang chơi vui vẻ, bên cạnh vòng bảo hộ thanh niên tóc đen, trong lòng anh ôm một nhóc ấu tể chưa đầy một tuổi.
Dựa vào ký ức còn sót lại, tầm mắt Quý Khinh Ngôn dừng ở góc tường trong phòng.
Quả nhiên nơi đó có một thân ảnh màu xám, cục xám nhỏ vẫn không nhúc nhích ghé vào góc, nhưa là đang ngủ say, thanh niên hộ công thường thường nhìn về phía đó, bảo đảm bọn trẻ đều trong tầm mắt anh.
【 Kim cương babi: Phát hiện mục tiêu —— ấu tể tự bế*1】
【 Nguyệt Lượng Viên Viên: Đây là nhóc bị chấn thương tâm lý hả? Thật nhỏ bé. 】
Hạ Lị chỉ chỉ vào cục xám nhỏ trong góc, nhỏ giọng nói với bọn họ: “Hôi Hôi là một cô nhóc sói con, năm nay ba tuổi, ba tháng trước tới viện dưỡng dục.”
“Cô nhóc ngồi trên cầu trượt tên là Heine, là ấu tể tộc điệp sao biển, sắp năm tuổi, đã sống hai năm trong viện.”
“Nhóc nam dưới cầu trượt là ấu tể tộc heo phấn ngủ, gọi là Đồn Đồn, nhóc là ấu tể lớn nhất ở đây, cũng là nhóc con sống ở viện dưỡng dục lâu nhất, một tuổi đã ở đây rồi, hiện giờ đã 6 tuổi.”
“ Thỏ con ngồi trên xích đu bên cạnh Đồn Đồn, tên là Kiều Kiều, nhóc là ấu tể tộc thỏ hoa nhĩ, năm trước bị đưa lại đây, vừa mới 4 tuổi.”
“Còn nhóc mà Phương ca ôm trong lòng là Tiểu Kỳ, bé mới năm tháng tuổi, còn chưa cai sữa.”
Vu Văn Văn có chút kinh ngạc: “Nhỏ như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Hạ Lị nói, “Tiểu Kỳ thân thể không tốt lắm, thường xuyên sinh bệnh, cha mẹ bé nuôi không nổi, cho nên đem bé ném ở cửa viện dưỡng dục.”
【 Nguyệt Lượng Viên Viên: Vứt bỏ con ruột mình? Sao lại có loại cha mẹ nhẫn tâm như vậy?? 】
【 Người hâm mộ thực lực: Việc này ở những tinh cầu nghèo khó xảy rất nhiều, sinh con xong nuôi không nổi liền tặng người khác hoặc đem bỏ, cha mẹ Tiểu Kỳ có chút lương tâm, ít nhất đem con mình đặt ở cửa viện dưỡng dục, cho bé một đường sống. Có người đem con mình ném đến rừng núi hoang vắng, ấu tể nhỏ như sao có thể sống sót! 】
“Không chỉ mỗi Tiểu Kỳ, mấy nhóc ở đây đều bị vứt bỏ.” Hạ Lị đè giọng nói thấp xuống, dường như không muốn cho ấu tể nghe những gì cô nói.
Không nghe Văn Văn nói gì, Hạ Lị liền đi tới vòng bảo hộ bên cạnh, “Đồn Đồn! Heine! Kiều Kiều! Hôi Hôi! Tới đây tập hợp nào!”
Đồn Đồn cùng Kiều Kiều vừa nghe Hạ Lị nói, nhảy bắn vượt qua vòng bảo hộ, chỉ có cô nhóc tộc Sao biển điệp nhìn thấy có người xa lạ, sợ hãi tới mức biến trở về nguyên hình, cánh bay dừng ở đầu Đồn Đồn tuổi lớn nhất.
Chỉ có Hôi Hôi vẫn trong góc như cũ, không nghe thấy được tiếng gọi Hạ Lị.
Hạ Lị đối việc này tập thành thói quen, chờ ba nhóc ấu tể đã vào chỗ, cô đi về phía góc, tính toán ôm cục xám nhỏ không hòa hợp với mọi người lại đây.
Nhưng không đợi Hạ Lị đi đến chỗ cục xám nhỏ, cô liền kinh ngạc mà “hả” một tiếng. Cô vừa nhìn thấy Hôi Hôi lúc nào cũng chui vào góc không động đậy thế mà cái đuôi vừa mới nhúc nhích.
Tuy rằng Hôi Hôi vẫn không chủ động đi ra, nhưng điều đã làm Hạ Lị rất vui mừng.
Hạ Lị ôm Hôi Hôi lên, Quý Khinh Ngôn chú ý tới, nhóc ấu tể màu xám giãy giụa vài cái, hình như nguyện ý bị Hạ Lị ôm như vậy, Hạ Lị vẫn luôn nhỏ giọng trấn an cô bé nhưng vẫn vô dụng.
Bốn đứa nhỏ đứng song song với bốn vị chủ bá, duy nhất có Đồn Đồn dùng hình người tò mò nhìn bọn người Quý Khinh Ngôn, nhỏ giọng hỏi Hạ Lị: “Mấy anh chị mà chị Lị Lị nhắc tới lúc trước hả?”
Hạ Lị sờ sờ đầu của nhóc: “Không sai, khoảng một thời sau này, các anh chị và chị Lị Lị sẽ cùng nhau chăm sóc mấy em.”
Đồn Đồn ngây thơ gật đầu, thấy bạn bè đều ở trạng thái nguyên hình, nhóc tự hỏi một lát, cũng biến thành heo con toàn thân phấn hồng, dựa vào thỏ con Kiều Kiều bên cạnh.
Lúc Hạ Lị tiếp đón mấy ấu tể, bốn vị chủ bá tham gia chương trình đã quyết định phương thức lựa chọn ấu tể, bọn họ chuẩn bị rút thăm cho công bằng.
Phương pháp này là do Quý Khinh Ngôn đề xuất, cậu cho rằng nếu trực tiếp lựa chọn, mấy nhóc ấu tể không được chọn khả năng sẽ có tâm lý chênh lệch.
Ấu tể đã từng bị vứt bỏ, mặc kệ bên ngoài biểu hiện như thế nào nội tâm bọn họ sẽ mẫn cảm hơn so với ấu tể khác, cần được che chở chăm sóc nhiều hơn.
Đối với chuyện này, người đã từng có kinh nghiệm chăm sóc ấu tể Quý Khinh Ngôn lại quá hiểu.
Đương nhiên, nếu rút thăm lựa chọn mà ấu tể không chịu, có thể căn cứ theo ý nguyện ấu tể trao đổi lẫn nhau, quả nhiên cuối cùng cũng dựa theo ý của ấu tể là chính.
Đề nghị của Quý Khinh Ngôn được mọi người tán đồng, ngay cả một vị hộ công khác đứng một bên Phương Thực, đối với ý kiến của Quý Khinh Ngôn đầu tán thưởng cùng ánh mắt cảm kích.
Thật ra Hạ Lị cùng viện trưởng, Phương Thực vẫn không tán đồng chương trình này. Chương trình rất hay, nhưng anh như cũ cảm thấy chương trình này cuối cùng chỉ biết trở thành sân khấu cho các chủ bá, chỉ biết quấy rầy xáo trộn cuộc sống sinh hoạt thường ngày của ấu tể, mà cũng sẽ không mang lại giúp đỡ ý nghĩa gì cho bọn họ cả.
Nhưng vừa mới nghe lời nói của thanh niên tóc bạc kia, làm trong lòng anh chấn động, mâu thuẫn đối với chương trình thoáng chốc giảm bớt vài phần.
Đề nghị như vậy đủ để chứng minh cậu ấy thật sự thích ấu tể, Phương Thật nghĩ, nếu vài vị chủ bá đều giống Quý tiên sinh thì tốt rồi.
【 Nguyệt Lượng Viên Viên: Không hổ là Ngôn Ngôn, thật sự là quá tri kỷ [ điên cuồng gọi điện thoại.jpg]】
【 Du du ngã tâm: Tặng cho chủ bá một ngón cái. 】
【 Du du ngã tâm tặng cho chủ bá tên lửa ×1】
Đã tới thời gian quyết định trình tự rút thăm, rút thăm đầu tiên anh chàng chủ bá thẹn thùng Hoa Tùng, sau đó là cô nàng Vu Văn Văn, tiếp theo là ảnh hậu Hoa Tả, còn dư một tờ giấy thăm, là của Quý Khinh Ngôn.
Hoa Tùng chọn bé thỏ hoa nhĩ Kiều Kiều, Vu Văn Văn là bé Heine sao biển điệp. Quý Khinh Ngôn mở tờ giấy ra, trên mặt giấy vẽ một chú heo nhỏ, cậu rút trúng cậu bé tộc heo phấn ngủ Đồn Đồn.
【 Ô lạp: Xuất hiện! Thiên đường· tuyển · chọn · Ấu tể! 】
【 yên lặng: Nghe nói ấu tể tộc heo phấn ngủ thời gian trong ngày đều ngủ, thật vậy chăng? 】
【 Tùng Tiểu Thử: Vẫn luôn ngủ cũng tốt! Không hổ là Ngôn của tui, vận khí thật tốt [ vui sướng chong chóng.jpg]】
Ba người tầm mắt dừng lại chỗ Hoa Tả, hiển nhiên rằng, Hoa Tả rút trúng nhóc con nhỏ tuổi nhất trong bốn đứa, khó thu phục nhất Hôi Hôi.
Thấy ba người đều nhìn mình, Hoa Tả sắc mặt bất biến: “Xem tôi làm gì, xem đứa nhỏ đi.”
Dứt lời, cô xõa tung mái tóc quăn, dẫn đầu đi tới chỗ mấy đứa trẻ ngồi xổm xuống, giọng nói vẫn luôn lãnh đạm khi đối mặt ấu tể, rốt cuộc cũng mang lên một tia ấm áp.
Hoa Tả dường như sẽ không hòa hợp với ấu tể, nhưng Quý Khinh Ngôn cảm giác khác, cô ấy đang nỗ lực làm bản thân không lạnh lùng nữa.
“Chị rút trúng em.” Hoa Tả đem tờ giấy trong tay mở ra đưa trước mặt ấu tể màu xám, “Nếu em đồng ý, liền kêu lên một tiếng.”
Làn đạn phòng phát sóng của Hoa Tả lập tức đình trệ.
【 Trà Ô long: Ha ha ha ha ha ha ha ha 】
【 Đại mạc cô yên: Vẫn là phong cách của Hoa tỷ [ che mặt.jpg]】
【 cơ giáp sư: Hoa tỷ tỏ vẻ cô đã cố gắng hết sức [ bất đắc dĩ buông tay.jpg]】
Quả nhiên, nắm nhỏ màu xám không nhúc nhích, hiển nhiên không để ý đến cô. Hoa Tả bất đắc dĩ mà sách một tiếng, lại thử vài lần, cô còn lấy ra món ăn vặt và đồ chơi đã chuẩn bị trước, nhưng vẫn cũ không có tiến triển nào cả.
Nàng thậm chí thử thăm dò muốn sờ đầu Hôi Hôi, Hôi Hôi lại phản ứng mãnh liệt lui ra phía sau, trên người tế nhuyễn màu xám lông tơ ẩn ẩn có xu thế nổ tung, đôi mắt vàng nghệ đặc trưng của Lang tộc không chớp mắt mà nhìn chằm chằm tay cô, toàn thân đều tràn ngập bài xích cùng cảnh giác.
Mắt thấy tình cảnh không ổn, Hạ Lị vội vàng vươn tay, trong tay hiện ra tia màu xanh nhạt, lông Hôi Hôi dần dần mềm xuống, dường như đã bình tĩnh không ít.
Hạ Lị dùng pháp thuật trị liệu trấn an cảm xúc Hôi Hôi.
Quý Khinh Ngôn nhíu mày, phản ứng mãnh liệt như vậy, nghiêm trọng đến mức cần dùng pháp thuật trị liệu trấn an cảm xúc, không phải chấn thương tâm lý bình thường.
【 Đại mạc cô yên: Sao lại phản ứng lớn như vậy? 】
【 buồn ngủ quá: Hoa tỷ chưa có làm gì hết mà! [ nghi hoặc.jpg]】
Hạ Lị giọng nhỏ giải thích: “Có thể là vì còn chưa quen thuộc, nên có chút sợ hãi.”
Nhưng phản ứng kia không đơn thuần là sợ hãi.
Quý Khinh Ngôn hỏi cô: “Hôi Hôi trước kia cũng như này?”
Hạ Lị gật đầu: “Đúng vậy, bất quá bệnh trạng hơi giảm nhẹ, tôi cũng là trong lúc vô tình phát hiện pháp thuật triệu liệu có thể trấn an cảm xúc của cô bé.”
Vu Văn Văn nắm chặt tờ giấy hỏi: ” Vậy hiện tại phải làm bây giờ?”
Hạ Lị nhìn thoáng qua Long Long đang được Quý Khinh Ngôn ôm trong lòng, đề nghị: “Quý tiên sinh không phải mang đến một ấu tể sao? Nếu Hôi Hôi không tham gia chương trình được, Quý tiên sinh chăm Long Long, những người còn lại chăm sóc Kiều Kiều, Đồn Đồn cùng với Heine.”
Hoa Tùng và Vu Văn Văn liếc mắt nhau, “Có thể.”
Hoa Tả cũng gật gật đầu, tiếp nhận đề nghị của Hoa Tả
Chỉ có chàng trai tóc bạc không tỏ thái độ, mấy người Hoa Tả nhìn cậu, cho rằng cậu không đồng ý việc phân phối, đang chuẩn bị mở miệng dò hỏi thì liền nghe thấy chàng trai đột nhiên nhẹ giọng mở miệng:
“Để tôi thử xem.”