Chương 20
Sau khi phát hiện vết sẹo trên người Hôi Hôi, Quý Khinh Ngôn lại hỏi Hass đại sư có dược trị sẹo hay không.
Tuy linh dược đối với sẹo lâu năm không tác dụng gì, nhưng có còn hơn không. Hôi Hôi là một cô bé, vết sẹo có thể bớt chút là được.
Năm ngày sau, Hass đại sư đưa linh dược đã chế tác hoàn thành toàn bộ giao cho Quý Khinh Ngôn, mang theo vài cọng vị thanh thảo với túi hạt giống rời tinh cầu Gar.
Mà lương thực trong viện dưỡng dục sắp hết.
Mọi người ôm bé con hai mắt nhìn nhau, Hoa Tả hất tóc: “Quy tắc cũ?”
Mọi người tán thành gật đầu, vì thế bốn tờ giấy nhỏ xuất hiện trước mặt bọn họ, Quý Khinh Ngôn sờ soạng được một tờ rồi mở ra xem: “Tôi đi mua đồ ăn.”
Hoa Tùng mở tờ giấy: “Tôi cùng Phương ca đi săn.”
Tờ giấy của Hoa Tả và Vu Văn Văn không có gì, phải ở lại viện dưỡng dục chăm sóc bọn nhỏ.
Quý Khinh Ngôn cũng không lo lắng cho Long Long, nhưng Hôi Hôi thì khác.
Cậu còn nhớ rõ hồi sáng Hôi Hôi không thấy cậu đã sợ hãi như vậy, lần này đi ra ngoài mua đồ ăn, ít nhất cũng tốn nửa ngày.
Nhưng cậu không thể đưa Hôi Hôi ra ngoài, tình trạng hiện tại của Hôi Hôi, ở nơi đông người sẽ không thấy thoải mái, hơn nữa hoàn cảnh lạ lẫm sẽ khiến linh hồn lực của cô bé bị xao động.
Quý Khinh Ngôn ngẫm nghĩ, ôm Hôi Hôi trên vai vào lòng, “Hôi Hôi còn nhớ khuyên tai này sử dụng như nào không?”
Hôi Hôi nâng đôi mắt nâu nhạt nhìn cậu, dùng đôi tay xù xù rờ viên đá quý.
“Hôi Hôi giỏi quá!” Quý Khinh Ngôn hôn lên trán bé, “Lát nữa anh phải ra ngoài mua đồ ăn khoảng nửa ngày, Hôi Hôi có thể ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về được không?”
Sói con rờ tai mình, móng vuốt nhỏ câu lấy quần áo của Quý Khinh Ngôn một hồi mới gật đầu đồng ý.
Tuy đồng ý nhưng hiển nhiên có chút không tình nguyện cho lắm.
Quý Khinh Ngôn bế nhóc lên cọ cọ: “Chờ sau khi thân thể Hôi Hôi khoẻ lại, anh sẽ đưa Hôi Hôi ra ngoài chơi, được không?”
Hôi Hôi liếm liếm ngón tay Quý Khinh Ngôn, tỏ vẻ đồng ý.
【 Nguyệt Lượng Viên Viên: Đầu lưỡi Hôi Hôi thật mềm! [ awsl (a ta đã chết).jpg]】
【 Tùng Tiểu Thử: Ẩm ướt mềm mại thật thoải mái [ vui sướng đến thăng thiên.jpg]】
Quý Khinh Ngôn bị bé liếm đến mức tim muốn tan chảy, sau khi ôm hôn vài cái mới đặt nắm nhỏ lên thảm lông mà Hạ Lị đã chuẩn bị sẵn.
May mắn tinh thần lực của Hạ Lị tương đối ôn hòa khi ôm Hôi Hôi qua tấm thảm sẽ không làm Hôi Hôi cảm thấy khó chịu. Thời điểm Quý Khinh Ngôn không ở chỉ có thể sử dụng biện pháp này chăm sóc Hôi Hôi.
Nhưng làm Quý Khinh Ngôn không nghĩ tới trở ngại lớn của cậu không phải Hôi Hôi.
Nhìn rồng đen nhỏ nắm chặt lấy vạt áo của mình không buông, Quý Khinh Ngôn cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ rồi lại không biết làm gì.
Hôi Hôi đã hơn ba tuổi rồi nhưng Long Long thì khác, Long Long vừa mới mọc răng hẳn còn chưa được một tuổi. Tuy rằng phần lớn ấu tể Long tộc đã sớm thông tuệ nhưng cho dù hiểu chuyện sớm bao nhiêu thì cũng chỉ là ấu tể không đến một tuổi giảng đạo lý, dù giảng thế nào cũng không thông.
Cậu đâu biết rằng, dưới thân xác của nhóc rồng con chưa đến một tuổi trước mặt này, thật ra là linh hồn của một con rồng trưởng thành.
Trước khi xác nhận được thân phận thực sự của Quý Khinh Ngôn, Long Thời Mặc không cho phép đối phương cách quá xa hắn.
Hắn phải chắc chắn người có thể là Ma tộc Carl này vẫn luôn ở dưới mí mắt của mình.
Quý Khinh Ngôn vừa mềm vừa cứng, rồng con vẫn lôi kéo quần áo cậu không buông lỏng bằng móng vuốt, còn ngây thơ mà chớp đôi mắt màu vàng kim to tròn kia, ý đồ làm làm nũng bán manh để qua cửa.
Quý Khinh Ngôn: “……”
Quý Khinh Ngôn che ngực, không thể chống lại sự tấn công đáng yêu của bé con.
Hạ Lị nhìn một lớn một trẻ đang lôi kéo, ở một bên cười trộm xem náo nhiệt: “ không thì Quý tiên sinh mang ong Long đi theo đi, nếu anh không ở trong viện cũng không ai có thể quản được nhóc.”
Thân ảnh nho nhỏ của Long Thời Mặc đột nhiên cứng đờ, cái đuôi rồng bẽn lẽn mà đập xuống sàn nhà.
Thật là mất mặt rồng.
Rồng con chớp đôi mắt, yên lặng tự mình tẩy não ——
Hắn đây là đang giải cứu thế giới! Vì thế giới không bị Ma tộc Carl phá hủy, hắn đã phải hy sinh rất lớn!!
Quý Khinh Ngôn thở dài, bất đắc dĩ lại ngọt ngào mà bế lấy rồng đen nhỏ hung hăng mà hôn mấy cái lên trán nhóc.
“Thật không có biện pháp với nhóc.” cậu nói.
Giọng nói oán giận nhưng vô cùng chiều chuộng làm cho lỗ tai Long Thời Mặc tê rần, cái đuôi phía sau lại một lần nữa không chịu khống chế mà đong đưa.
Long Thời Mặc vội vàng bắt lấy cái đuôi không chịu nghe lời, gắt gao ôm vào lòng.
【 Yên lặng: Long Long: Cái đuôi hư đốn này đừng nhúc nhích nữa coi! [ táo bạo.jpg]】
【 Một ngày tám chén nước: Long Long miệng chê nhưng thân thể lại thành thật! Lần trước còn ghét bỏ gần gũi với Ngôn Ngôn, thế giờ lại nhính người như vậy [ cười trộm.jpg]】
Trước khi đi, Quý Khinh Ngôn cầm quang não của Hạ Lị, dùng tài khoản của Hạ Lị tiến vào phòng phát sóng của cậu, đặt ở trước mặt Hôi Hôi.
Mặc dù giữa cậu và Hôi Hôi khuyên tai có thể liên hệ nhưng Quý Khinh Ngôn vẫn lo lắng cho Hôi Hôi, cho nên dứt khoát suy nghĩ ra biện pháp này, để Hôi Hôi có thể luôn nhìn thấy cậu.
Hôi Hôi ngay lập tức đã bị thu hút bởi hình ảnh của Quý Khinh Ngôn trên màn hình.
–
Lần mua đồ ăn này không chỉ là mua đồ ăn mà còn thử thách nhỏ do viện trưởng giao cho chủ bá.
Quý Khinh Ngôn chỉ có thể sử dụng những tinh tệ Hạ Lị đưa cho cậu mua sắm đủ số lượng rau củ tương ứng, hơn nữa chất lượng rau củ không thể kém.
Nhưng trọng điểm Quý Khinh Ngôn quan tâm không phải nơi này.
Cậu cầm theo tinh tệ mà Hạ Lị giao cho cậu, nước mắt không biết từ đâu chạy xuống khóe miệng.
Quý Khinh Ngôn: ‘666! Là tinh tệ! Thật sự là tinh tệ! Tôi có tiền rồi!!! ’
666: ‘……’
666 yêu thương mà vuốt ve tinh thần thể của ký chủ.
Xem ra cậu ấy nghèo đến phát điên rồi.
【 Tới sợ bóng tối: Là tui ảo giác sao, tui cảm thấy Ngôn Ngôn nhìn túi tiền bằng đôi mắt xanh lè……? 】
【 Ngôn Ngôn Ngôn Ngôn: Mắt Ngôn Ngôn vốn dĩ là màu xanh! Siêu cấp xinh đẹp! [ say mê.jpg]】
Quý Khinh Ngôn tìm thấy một chiếc xe huyền phù rách nát cũ kỹ, một đường đi xóc nảy đi tới chợ đầu mối.
Tiếng người ồn ào.
Trên tinh cầu Gar, hầu hết mọi người đều không có kinh tế tốt, chợ đầu mối được hoan nghênh hơn so với thị trường bán lẻ nhiều, nhiều người cũng có thể hiểu được.
Theo như lời Hạ Lị nói, đây là khu chợ đầu mối rau lớn nhất tinh cầu Gar, giá cả tuy rằng không phải là rẻ nhất nhưng thắng ở chổ chất lượng rau không tồi.
Đương nhiên, cân cũng chuẩn nhất.
Quý Khinh Ngôn lấy ra tờ giấy mà Hạ Lị đưa cho cậu nhìn thoáng qua, trong mắt hiện ra hoang mang.
Khoảng cách 5000 năm, cậu thế nhưng ngay cả rau củ cũng không biết, trên danh sách có hơn mười loại rau củ nhưng cậu chỉ biết một nửa.
Bất đắc dĩ, Quý Khinh Ngôn đành phải xin 666 giúp đỡ, nhanh chóng được giới thiệu tóm tắt về những loại rau củ cùng với kỹ năng lựa chọn rau.
Cậu có chút hoài niệm vườn rau nhỏ trước kia.
Muốn ăn cái gì thì trồng cái đó, vừa rẻ lại ăn ngon, không biết tiện lợi bao nhiêu.
Chợ đầu mối quá nhiều người, Quý Khinh Ngôn lo lắng rồng con đứng ở trên vai sẽ bị té ngã vì thế ôm nhóc con vào lòng, kéo cái xe đẩy bắt đầu đi chọn đồ ăn.
Đồ ăn trong chợ đầu mối phần lớn đều là bán theo hộp đã được đóng gói sẵn, cũng có thể cầm không giỏ của mình đi chọn lựa. Suy xét đến chất lượng Hạ Lị nói, Quý Khinh Ngôn cầm mười cái giỏ rồi bắt đầu chọn lựa.
Cũng may có 666 trợ giúp, Quý Khinh Ngôn rất nhanh liền chất đầy mười giỏ rau dưa, xe đẩy trước mặt còn cao hơn những người khác.
【 Ô lạp: Đột nhiên phát hiện Ngôn Ngôn sức lực thật lớn, nhiều đồ như vậy đẩy bằng một tay mà không cố hết sức [ khiếp sợ.jpg]】
【 Tùy tiện đặt tên: Nhìn gầy gầy nhỏ nhỏ, sức lực còn lớn hơn tui nữa [ che miệng khóc.jpg]】
“Con gái mua đồ ăn sao?” Một bác gái bên cạnh đột nhiên chụp bả vai Quý Khinh Ngôn.
Con gái?
Quý Khinh Ngôn nhướng mày: “Đúng vậy ạ.”
Rồng đen nhỏ vẫn luôn an tĩnh ngốc tại trong lòng cậu đột nhiên ngẩng đầu, ngao ô ngao ô mà cười ra tiếng.
“Dì nói với còn nè, hôm nay củ cải có ưu đãi, mua hai giỏ có thể giảm giá 20%. Dì thấy cháu mua một giỏ củ cải, dì cũng mua một giỏ, chúng ta sẽ được ưu đãi?” Bác gái chỉ chỉ vào một giỏ củ cải trong xe đẩy, trong mắt hàm chứa chờ mong.
Quý Khinh Ngôn sửng sốt.
Còn có loại chuyện tốt này?
“Con đừng sợ, dì không phải người xấu. Nếu không như vậy đi, con đem giỏ củ cải của con cho dì, dì mang đi tính tiền, chờ sau khi rời khỏi đây con đem tiền củ cải đưa cho dì, thế nào?” Bác gái khổ tâm khuyên bảo: “Dì đây thấy con một mình con gái còn mang theo thú cưng, thực không dễ dàng.”
Thú cưng?
Quý Khinh Ngôn dở khóc dở cười.
Rồng đen phẫn nộ gào một tiếng.
Mấy người mới là thú cưng á!!!
Củ cải được giảm 20% nên Quý Khinh Ngôn còn dư chút tinh tệ. Sau khi ra khỏi chợ đầu mối, Quý Khinh Ngôn nói cảm ơn bác gái, đang chuẩn bị rời đi liền nghe thấy bác gái đột nhiên gọi cậu lại.
“Con gái kết hôn chưa?” Bác gái mịt mờ đánh giá Quý Khinh Ngôn, “Cũng không dám giấu giếm gì, dì đây có đứa con trai vừa tròn 25 tuổi, công việc ổn định ngoại hình không tồi, con nếu rảnh thì để dì mời con một bữa?”
Quý Khinh Ngôn: “???”
【 Trứng xào cà chua chỉ ăn trứng: Ha ha ha ha tui còn thắc mắc sao bà ấy lại nhiệt tình vậy! Thì ra là có ý đồ từ trước a ha ha ha 】
【 ai nha: Ngôn Ngôn: gương · mặt · ngây · ngốc [ điên cuồng đập bàn.gif]】
Quý Khinh Ngôn xấu hổ, “Dì, thật ra cháu là nam……”
Bác gái vẻ mặt không tin, hiển nhiên cảm thấy Quý Khinh Ngôn đang uyển chuyển từ chối bà.
“Con gái đừng từ chối nhanh như vậy, trước tiên gặp mặt lại nói sau! Lỡ như lại vừa mắt nhau thì sao?” Bác gái hứng thú không giảm, thậm chí còn lấy quang não, “Nếu không như vậy, chúng ta thêm bạn tốt, chờ con rảnh rỗi, dì để con trai dì mời cháu một bữa giao lưu?”
666 không nhịn được: ‘ ha ha ha ha ha ha! ’
Bác gái quá mức nhiệt tình, Quý Khinh Ngôn chối từ một hồi mới chật vật tẩu thoát, lúc rời đi còn nghe thấy bác gái nhỏ giọng nói thầm: “Đáng tiếc, cô gái xinh đẹp như vậy, haiz……”
Sau khi rời đi, Quý Khinh Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Nhóc rồng con trong lòng cậu không lưu tình mà cười ra tiếng, cái đuôi phía sau bị ném sắp xuất hiện tàn ảnh (?).
Bị xem là thú cưng thì tính là gì?
Còn không bằng một phần ngàn của Quý Khinh Ngôn sao?
Long Thời Mặc: Vui sướng khi người gặp họa.jpg