Chương 35: Cái áo thun nhăn nhúm nằm đó
- Trang Chủ
- Hôm Nay Lại Lướt Qua Phim Trường Của Nam Chính - Túc Tinh Xuyên, Ngư Vô Tâm
- Chương 35: Cái áo thun nhăn nhúm nằm đó
Đinh Biệt Hàn im lặng.
Trong đầu Đinh Biệt Hàn chỉ còn duy nhất một suy nghĩ.
Rõ ràng như ngọn lửa đang cháy rực.
Cho dù cái thứ không có quỷ khí này là có là gì đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không được để ai phát hiện rằng, trong tủ quần áo của nhóm nhạc cầu vồng, giấu một cánh tay!!
“Tiểu Đinh.” Thấy Đinh Biệt Hàn im ru, anh Lưu lớn tiếng hỏi: “Tìm thấy socola hả?”
“… Ừ.” Đến tận lúc này Đinh Biệt Hàn mới biết, thì ra nói một câu cũng cần phải có can đảm lớn đến vậy.
Đinh Biệt Hàn cúi người, trán mướt mồ hôi, cẩn thận rút thanh socola ra khỏi bàn tay. Sau đó…
“Che che giấu giấu, có phải bên trong còn đồ cấm không?” Trợ lý đọc bình luận: “Ví dụ như tạp chí người lớn…”
“Đúng đó, Tiểu Đinh mới mở được nửa cái tủ đã đơ ra. Bao che gì phải không?”
Đinh Biệt Hàn:…
Bàn tay cầm socola rụt vào.
“Sao mọi người có thể đặt điều người trong sạch như vậy được? Giấu gì mà giấu? Bọn tôi có gì mà phải giấu?” Trì Ký Hạ cười lớn, bước đến: “Tiểu Đinh, cậu nhanh mở tủ cho bọn họ nhìn thử…”
Vừa nói, cậu ta vừa cầm tay nắm cửa, thế nhưng sức Đinh Biệt Hàn lớn, cứ nắm chặt lấy tay nắm cửa vững như đá: “Không…”
Sau đó cậu ta nhìn thấy Dịch Vãn đi sang bên kia, kéo cánh cửa tủ ra.
Đinh Biệt Hàn:”… Được.”
“Anh Đinh.” Đôi mắt to rõ của Dịch Vãn nhìn cậu ta: “Cậu mở ra cho mọi người xem đi.”
“Đúng vậy, để bọn họ xem cho kỹ bọn tôi giấu gì!” Trì Ký Hạ nói.
Đinh Biệt Hàn hoảng hồn với sự tự tin của Trì Ký Hạ, hoặc giả cậu cũng không hề hay biết.
Dịch Vãn và Trì Ký Hạ mỗi người một bên cửa tủ, ai cũng tỏ vẻ muốn chứng minh sự trong sạch. Đinh Biệt Hàn đứng ở giữa, cảm thấy áp lực như đứng trước vạn quân.
Trì Ký Hạ: “Đinh Biệt Hàn, cậu đè cửa làm gì?”
Dịch Vãn: “Anh Đinh, mở ra đi.”
Cơ bắp Đinh Biệt Hàn nổi lên, cố gắng chống cự lực đẩy đến từ hai bên: “Thật sự… không… không được…”
Những ánh mắt nghi ngờ từ tứ phía bắn tới, tất cả người xem đều không ngờ tình thế lại đảo ngược như này.
[Tại sao Tiểu Đinh không cho mọi người xem?]
[Đúng thế, Tiểu Trì với Tiểu Dịch cũng kêu mở ra rồi mà.]
Hai người kéo ra, Đinh Biệt Hàn đứng ở giữa đè lại. Độ thảo luận của chương trình được đẩy lên cao nhất, anh Lưu cười tươi rói, Trì Ký Hạ cười xởi lởi, Dịch Vãn cười dịu dàng.
Chỉ có Đinh Biệt Hàn không cười nổi. Cậu ta nhìn cánh tay trong tủ quần áo, cảm thấy bọn họ như hai đứa trẻ cô độc trong trời đông giá rét, phải ôm chầm lấy nhau, dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm nhau.
Cánh cửa rung lắc và kêu cót két, sắp bị mở toang ra, ngay lúc cái đầu đen nhánh sắp bị bại lộ…
Đột nhiên có tiếng còi báo động vang lên ngoài cửa!
“Khách sạn cháy rồi!”
Livestream vui vẻ biến thành sợ hãi. Biểu cảm trên mặt anh Lưu thay đổi, một tay kéo Trì Ký Hạ, tay còn lại kéo Đinh Biệt Hàn. Trợ lý kéo Dịch Vãn theo sát đằng sau, lúc gần đi, Đinh Biệt Hàn giơ chân móc một cái, đóng sập cửa tủ lại.
Làn khói làm chuông báo cháy kêu réo inh ỏi ngập tràn trong hành lang, mọi người chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì anh Lưu đã nghe Dịch Vãn nói: “Chết rồi, chậu cây của em còn ở bên trong, em phải quay lại…”
“Lúc nào rồi còn cây với chả cỏ!” Mặc dù anh Lưu nói vậy nhưng vẫn quay đầu nhìn Dịch Vãn.
Sau đó…
“** má kia là ai!!”
Anh Lưu vừa quay đầu đã thấy ngay một gã đàn ông áo đen phá cửa, chạy vèo ra khỏi phòng. Người đàn ông cao ráo, chạy về phía khói mù mịt trong hành lang. Một câu “chết rồi” xuất hiện trong đầu Đinh Biệt Hàn.
Chết rồi!!
“Quỷ kìa!!” Trì Ký Hạ trợn mắt, hét thảm: “Quả nhiên, trong đoàn phim thật sự có quỷ…”
“Bình tĩnh đi anh Trì, đoàn phim không có quỷ, chỉ là phòng mình có người trốn mà thôi.” Dịch Vãn nói.
Điện thoại di động đã quay lại tất cả, livestream nổ tung. Anh Lưu lớn tiếng gọi bảo vệ, bảo vệ vội vàng chạy đến. Đội trưởng đội bảo vệ mồ hôi nhễ nhại nói: “Không, không có cháy, chuông báo cháy bị hư…”
“… Không cháy thì tốt. Người nọ đâu?! Bắt lại nhanh lên, phòng bọn tôi có người!! Một…”
“ss.” Có người bổ sung, giọng rất giống của Dịch Vãn,
“Đúng, ss.”
Dịch Vãn dựa vào góc tường, thở phào nhẹ nhõm. Trì Ký Hạ đứng bên cạnh lau mồ hôi: “Phòng chúng ta bị đột nhập hồi nào? Dịch Vãn, nếu không phải hồi nãy cậu quay lại thì chúng ta hoàn toàn không biết phòng mình bị đột nhập…”
“Đúng vậy.” Dịch Vãn nói: “Đáng sợ quá.”
***
Âm thanh ồn ào náo nhiệt đều bị chặn ngoài cửa phòng. Dụ Kỳ Thâm ngồi trên sofa, tay bụm mặt, hoảng hốt.
“Không sao rồi.” Có giọng nói khác vang lên.
Người nọ rót ly nước ấm, bỏ cẩu kỷ vào trong, cầm ly nước đi về phía Dụ Kỳ Thâm.
Dụ Kỳ Thâm nhận lấy ly nước, lẩm bẩm: “Tại sao lại thế?”
“Anh cũng rất muốn hỏi em câu này đấy.” Dụ Dung Thời dịu dàng nói.
Dụ Kỳ Thâm:…
“Em thề, em chỉ vào tìm quỷ lan thôi. Em thấy nó trên ban công, lá chạm vào cửa…” Dụ Kỳ Thâm nói: “Em chưa thấy cảnh như vậy bao giờ nên muốn vào xem thử…”
“Vậy…” Dụ Dung Thời: “Vậy em đang cầm cái gì trong tay đấy?”
Lúc này Dụ Kỳ Thâm mới nhận ra mình đang cầm áo thun của Dịch Vãn. Dụ Dung Thời muốn lấy nó ra khỏi tay em trai, không ngờ lại nghe Dụ Kỳ Thâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh, quỷ lan đó tà lắm, Dịch Vãn cũng vậy!”
“Hả?”
“Chỉ cần có chút suy nghĩ đen tối thì khi chạm vào nó đều bị phóng đại, Khương Bắc, cái người cùng nhóm cũ của cậu ta không phải cũng bị như vậy sao? Nhưng Dịch Vãn lại không bị gì cả, thật sự quá bất thường!”
Dụ Dung Thời lo lắng hỏi: “Em thì sao, suy nghĩ nào của em bị phóng đại?”
Dụ Kỳ Thâm:…
Dụ Dung Thời cúi đầu, anh nhìn thấy Dụ Kỳ Thâm đang siết chặt cái áo thun của Dịch Vãn như nắm cọng rơm cứu mạng.
Dụ Dung Thời:??
“Em không biết nữa.” Dụ Kỳ Thâm hoảng hốt: “Nhưng đừng cướp cái áo thun của em…”
Dụ Dung Thời:…??
Dụ Kỳ Thâm cầm áo thun, mắt nhắm lại, hoảng hốt nói: “Có khi nào sau này em…”
Dụ Dung Thời ngồi bên cạnh vỗ vai anh ta.
“Không đâu. Em phóng đại tác dụng của quỷ lan quá rồi.” Anh bình tĩnh nói: “Tác dụng của những thứ này chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian nhất định chứ không phải vĩnh viễn. Sau khi tiếp xúc lần đầu thì phải ở trong phạm vi ảnh hưởng của nó mới nguy hiểm tới tính mạng. Em cách xa nó ra, mấy ngày sau, tác dụng này sẽ biến mất.”
Dụ Kỳ Thâm: “… Ừm, nhưng mà.”
“Hơn nữa, nó không thể tự sinh ra cảm xúc.” Dụ Dung Thời suy ngẫm: “Mặc dù không biết cảm xúc nào của em bị phóng đại… chắc là, cái này có liên quan đến mong muốn ‘điều tra Dịch Vãn’ của em nhỉ?”
Dụ Kỳ Thâm:… Theo hướng nào đó thì nghĩ vậy cũng đúng.
Anh ta nhắm mắt chấp nhận kết quả này. Dụ Dung Thời càng hiền hòa hơn: “Không ngờ dù bị quỷ lan ảnh hưởng thì em vẫn quan tâm đến công việc như thế. Anh sẽ báo cho cục trưởng, để ông ấy khen em…”
Dụ Kỳ Thâm: “A a a, đừng có nói mà!”
Dụ Dung Thời: “Còn nữa, nếu lần sau có cơ hội thì nhớ xin lỗi Dịch Vãn.”
Tiếng lục soát ngoài cửa biến mất. Dụ Dung Thời mở cửa, tìm cho Dụ Kỳ Thâm một lối đi an toàn.
Dọc đường đi, Dụ Kỳ Thâm nghe đoàn phim truyền tai nhau.
“Nghe nói khách sạn lại có ss!”
“Còn trốn trong tủ quần áo, buồn ói vl!”
“Mấy bữa trước đạo diễn bảo phải đề phòng ss trong phim trường, không ngờ phòng ngừa đủ kiểu, ss lại chạy vào khách sạn.”
Dụ Kỳ Thâm nhắm mắt, xấu hổ muốn chết. Khi anh ta bình yên vô sự rời khỏi khách sạn, đang đứng chờ taxi, Dụ Dung Thời đeo khẩu trang an ủi anh ta: “Không sao, coi như có thêm kinh nghiệm đu idol, ha ha.”
Dụ Kỳ Thâm:…
Dụ Kỳ Thâm mang vẻ mặt như bị sét đánh leo lên xe. Dụ Dung Thời nhìn chằm chằm bóng lưng của anh ta, thở dài.
Bao nhiêu năm rồi, tính tình Dụ Kỳ Thâm vẫn xốc nổi như vậy. Dụ Dung Thời cảm thấy thương xót.
Nếu không phải như thế thì Dụ Kỳ Thâm cũng sẽ không được chọn làm “giám sát thân thiện” của anh.
Dụ Kỳ Thâm không biết, đây chính là lý do tại sao anh ta vừa tốt nghiệp đã được điều đến đơn vị này.
“Tại sao mình cứ cảm thấy địch ý của đám người trong cục không tự nhiên sinh ra vậy nhỉ, còn tăng dần theo thời gian nữa.” Anh nhỏ giọng nói.
Dụ Dung Thời nhức đầu không biết dọn dẹp đống lộn xộn này làm sao. Anh gọi cho cục trưởng để báo cáo tình huống rồi quay lại khách sạn. Lúc đến hành lang, anh nhìn thấy một tốp cảnh sát đang chạy tới chạy lui. Dụ Dung Thời biết đội trưởng, đây là bạn học thân thiết của Dụ Kỳ Thâm hồi còn học trong trường cảnh sát.
Người bạn học trông khảng khái nghiêm túc, đang đứng bên cạnh anh Lưu – quản lý của Dịch Vãn, gật đầu: “Đưa ảnh chụp bóng lưng cho tôi xem, bọn tôi sẽ xử lý…”
Anh Lưu cảm động gật đầu, đưa bóng lưng mờ mờ cho người nọ.
Tình cảnh bỗng trở nên tiêu điều quạnh quẽ, người bạn học nhìn bóng lưng quen thuộc, lẩm bẩm: “Đây…”
Anh Lưu: “Đồng chí biết người này ư?”
Bạn học: “Đây…”
Dụ Dung Thời dựa tường, lấy điện thoại ra chụp vội một tấm gửi cho Dụ Kỳ Thâm.
Đúng lúc ấy, anh nhìn thấy Dịch Vãn cũng đang dựa tường.
Dịch Vãn đang dựa tường nghịch điện thoại. Vẻ mặt của người đồng đội lạnh lùng của cậu ta như ăn phải ph*n, người đồng đội lười biếng lại mang vẻ mặt ngơ ngác. Chỉ có Dịch Vãn là tỉnh táo, cứ như hoàn toàn không liên quan đến mấy chuyện kia.
Hai người đồng đội được dắt vào phòng bên cạnh lấy lời khai trước, tiếp theo là Dịch Vãn. Căn phòng của bọn họ tạm bị phong tỏa, Dịch Vãn không vào được, chỉ có thể đứng ngoài hành lang. Anh Lưu đang nói chuyện với Dịch Vãn, thấy Dụ Dung Thời đến bèn vội vàng chào hỏi.
“Không sao, mọi người còn phải chờ một lát phải không? Phòng tôi sát bên thôi, sang ngồi chơi đi.” Dụ Dung Thời nói: “Đúng lúc tôi có chuyện này muốn nói với Dịch Vãn.”
Anh cảm thấy mình nên giải thích hoặc xin lỗi thay cho Dụ Kỳ Thâm. Nhưng điều làm anh đau đầu là, cái vẻ thần bí khó lường của Dịch Vãn khiến anh không rõ liệu cậu có biết thân phận của quỷ lan hay chưa.
“Dịch Vãn, em đi đi. Anh muốn đi vệ sinh.” Anh Lưu nói: “Anh mới uống hết chai nước, nghẹn chết anh rồi…”
Anh Lưu đi, Dịch Vãn nói: “Cảm ơn thầy Dụ.”
“Đừng khách sáo.” Dụ Dung Thời nói.
Anh dắt Dịch Vãn đến phòng mình, rót cho cậu ly nước nóng. Căn phòng yên tĩnh dường như đông cứng lại, như thể sắp khai chiến. Điệu bộ của Dịch Vãn khôn khéo làm Dụ Dung Thời thấy vậy càng áy náy chuyện của Dụ Kỳ Thâm hơn.
Lúc Dụ Dung Thời quay lại thì thấy Dịch Vãn đang nhìn chằm chằm về phía giường của mình…
Dụ Dung Thời:?
Anh nhìn sang, thấy một cái áo thun nhăn nhúm nằm ở đó.