Chương 95: Cố Tuyên Nghi bị bắt cóc
Trên đường về Cố Tuyên Nghi không về thẳng nhà mà ghé vào khu chợ hoa nổi tiếng ở đường X, nghe nói ở đây có rất nhiều giống hoa quý, nhiều giống hoa độc lạ từ khắp nơi trên thế giới đều được đưa về đây.
Dạo một vòng quanh chợ hoa Cố Tuyên Nghi chọn được khá nhiều loại ưng ý, cô liền nhờ cửa hàng chuyển phát nhanh đến nhà rồi bản thân lại tiếp tục đi dạo chợ.
Vì để chuẩn bị cho đám cưới sắp tới, Thẩm Quân Đình đã cho người sửa lại khu đất bỏ trống phía Đông của biệt thự nằm ở ngoại ô New York, đợi mọi thứ hoàn thành hai người sẽ chuyển về đó sống, bắt đầu cuộc sống mới với gia đình nhỏ của riêng hai người.
Đi thêm một lúc thì đến cuối chợ, vốn muốn ghé vào khu vệ sinh một chút rồi nhưng mới chỉ khuất bóng khu chợ, từ phía sau đã có hai người đàn ông lặng lẽ tiến tới dùng chiếc khăn đã tấm sẵn thuốc mê bịt mũi cô lại. Bị đánh úp bất ngờ Cố Tuyên Nghi không kịp phản ứng liền ngất đi vì tác dụng của thuốc, hai người kia thấy vậy liền nhanh chóng đưa cô đi bằng cổng sau của chợ.
– —————
Chiếc xe xóc nảy một hồi cũng đến được một nhà kho bỏ hoang nằm cách trung tâm thành phố 30km, một nơi xập xệ, tồi tàn, khẳng định đã bị bỏ hoang trên 5 năm, đường đi sụt lún, bùn đất bám đầy thân xe.
Cố Tuyên Nghi được đưa xuống xe, tay chân bị chói chặt, đầu bị chùm kín bởi chiếc túi vải màu đen, một trong 2 tên bắt cóc bế vác cô lên, đem vào trong nhà kho.
Tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi, khó chịu vô cùng, hai tên bắt cóc lần mò trong bóng tối, mãi mới thấy công tắc đèn, bật lên, bên trong là một đống phế liệu rỉ sét chồng chất lên nhau.
Bọn chúng đem cô để trên nền đất, cẩn thận kiểm tra lại dây chói rồi một tên ra ngoài gọi điện thoại.
– Ông chủ, người bắt được rồi, xử lí sao đây?
– Chờ chút, tao đang trên đường tới, đừng manh động, nó mà có xây xước gì ta lột xác tụi bây. _ người đàn ông bên kia âm trầm nói, giọng điệu lạnh băng vang lên, khiến tên bắt cóc rét run.
Nói rồi người đàn ông kia tắt máy, tên bắt cóc nghe lệnh quay vào trông chừng cô.
– —————
Thẩm Quân Đình về đến nhà cũng đã là 8 giờ, Linda như thường lệ đứng sẵn ở cửa, thấy anh vào liền lên tiếng chào hỏi, nhưng phía sau lại không thấy cô đâu vẻ mặt có chút khó hiểu. Không phải hôm nay cô Cố đến công ty tìm cậu chủ sao, sao bây giờ cậu chủ lại về một mình.
– Tiểu Nghi đâu rồi, em ấy trên phòng sao?
Hôm nay anh về sớm hơn mọi hôm, vốn thắc mắc tại sao không thấy cô nhưng nghĩ lại dạo gần đây anh đi sớm về khuya, cô hẳn là đang ở trên phòng.
– Cô Cố đến công ty tìm cậu hiện vẫn chưa về.
Câu nói vừa dứt sắc mặt của Thẩm Quân Đình liền thay đổi, lập tức quay người ra ngoài.
Cô rõ ràng đã về từ sớm, sao bây giờ lại không có ở nhà? Cô không có bạn bè ở đây thì có thể đi đâu, hơn nữa nếu có đi cô cũng sẽ gọi báo anh một tiếng, cô trước giờ không đột nhiên biến mất như vậy. Hay cô đến ngôi biệt thự ở ngoại ô của họ?
Thẩm Quân Đình lấy điện thoại ra gọi cho người bên biệt thự, kết quả là khiến anh thất vọng, cô không có ở đó.
Anh liền gọi cho cô nhưng gọi rất nhiều cuộc, trả lời anh chỉ là câu nói ” Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được” lạnh như băng của tổng đài. Anh ngày càng lo lắng, bước chân nhanh hơn đi xuống bãi đỗ xe, lên xe phóng đi một mạch.
– Cho người đi tìm thiếu phu nhân, đừng để bên nhà chính biết được nhất là loã cáo già đó.
Thẩm Quân Đình gọi điện ra lệnh cho cấp dưới xong liền tắt máy, chuyên tâm lái xe đi tìm cô, bây giờ anh chỉ muốn tìm thấy cô, chỉ khi cô an toàn đứng trước mặt anh, anh mới có thể an tâm.