Chương 88: Tránh xa vợ tôi ra
– Tiểu Nghi???
Giọng nói trầm khàn có chút nghi ngờ vang lên.
Nghe thấy có người gọi mình Cố Tuyên Nghi liền quay lại, nhưng khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói tâm trạng vui vẻ của cô phút chốc theo gió bay đi mất.
– Đúng là em rồi… anh…
Lâm Mặc Phong từ xa nhìn thấy bóng dáng có chút giống cô, vốn không ôm quá nhiều hy vọng nhưng không ngờ thật sự lại là cô. Cô bây giờ thật đẹp, bình thường cô đã đẹp rồi nhưng nét đẹp đó bị nét nghiêm nghị của trang phục công sở gói gọn còn bây giờ cô như tiên nữ giáng trần, đẹp đến trời đất quay cuồng.
Chiếc đầm body màu đen ôm lấy cơ thể cô, khoe trọn từng đường cong cơ thể cùng bàn da trắng không tì vết, dưới ánh đèn lại giống như đang phát sáng của cô.
– Anh muốn gì???
Cố Tuyên Nghi khó chịu nhìn người đàn ông trước mặt. Lại là anh ta, cô không thích người đàn ông này, người này quá thô lỗ. Khi trước mới lần đầu gặp anh ta đã muốn động tay động chân, ôm ấp cô khiến cô vô cùng khó chịu và chán ghét.
– Tiểu Nghi…. anh….
– Anh ở đây làm gì?
Lời chưa kịp nói thì một giọng nam mang theo cảm giác lạnh lẽo chết người vang lên.
– Đình…
Cố Tuyên Nghi thấy Cố Đình Vũ mắt liền sáng lên, anh về rồi, chỉ cần thấy anh cô liền thấy an tâm hơn nhiều.
Thẩm Quân Đình không nói gì vòng qua Lâm Mặc Phong đến bên Cố Tuyên Nghi, ôm lấy eo cô tuyên bố chủ quyền.
– Lâm tổng, tìm vợ tôi không biết có chuyện gì không?
Tiếng vợ của Thẩm Quân Đình giống như sấm sét giữa trời quang, xé toạc bầu trời vốn không mấy yên ả của Lâm Mặc Phong còn Cố Tuyên Nghi thì đầy bất ngờ nhìn anh.
– Vợ??? Nực cười…
Lâm Mặc Phong như nghe phải chuyện hài cười khỉnh.
– Hai người là anh em kết hôn thế nào được, anh đang kể chuyện đùa sao ngài Alex?
– Anh em??? Có vẻ Lâm tổng quên rồi, tôi và Tiểu Nghi không phải anh em ruột, huống hồ tôi đã tách khỏi Cố gia. Bây giờ tôi họ Thẩm, là người Thẩm gia nên việc chúng tôi kết hôn là chuyện hiển nhiên.
Thẩm Quân Đình không thể hiện gì trước thái độ của Lâm Mặc Phong bởi anh biết Lâm Mặc Phong là đang sốc đến hồ đồ, sốc đến mức quên hết mọi thứ.
– Kết hôn??? Anh yêu cô ấy nhưng chưa chắc cô ấy đã yêu anh.
Lâm Mặc Phong khẳng định chắc nịch. Cô yêu anh nhiều như vậy nên dù cho cô có mất trí nhớ anh tin cô vẫn còn yêu anh.
– Chúng tôi yêu nhau hay không, yêu nhau ra sao không phiền Lâm tổng lo lắng, cũng không cần phải thể hiện cho anh xem. Nhưng nếu anh muốn chúng tôi sẵn sàng.
Nói xong không để Lâm Mặc Phong kịp hiểu câu nói Thẩm Quân Đình đã ôm lấy cô, hôn lấy đôi môi anh đào của cô. Anh hôn rất nhẹ nhưng trong đó vẫn có chút chiếm hữu.
Nụ hôn không dài không ngắn đủ để Lâm Mặc Phong nhìn ra cô không hề phản kháng còn rất hưởng thụ nụ hôn này.
Thẩm Quân Đình lưu luyến rời khỏi môi cô còn nhẹ đặt lên trán cô một nụ hôn mà Cố Tuyên Nghi vô cùng hưởng thụ nhưng vẫn có chút ngại ngùng dù sao cũng là nơi đông người còn là đang hôn cho người khác xem.
– Lâm tổng vừa lòng rồi chứ? Nếu không còn gì chúng tôi đi trước.
Thẩm Quân Đình ôm cô tao nhã rời đi, được vài bước như nhớ ra gì đó bèn dừng lại nói:
– Đúng rồi, phiền Lâm tổng từ nay về sau tránh xa vợ tôi ra, đừng có ý nghĩ làm phiền cô ấy. Nếu tôi biết Lâm tổng có ý tiếp cận vợ tôi thì cho dù có mười người như Lâm tổng tôi cũng có cách xử lý.
Nói xong, không đợi Lâm Mặc Phong kịp phản ứng Thẩm Quân Đình đã ôm Cố Tuyên Nghi rời khỏi bữa tiệc.