Chương 82: Chúng ta quen nhau sao?
Hôm nay cô cùng Cố phu nhân đi dạo trung tâm thương mại, hai người vô cùng vui vẻ, chọn được vô số đồ đẹp, cũng mua rất nhiều đồ cho Thẩm Quân Đình và Cố lão gia.
– Mẹ, mẹ có mệt không, chúng ta vào quán uống cà phê ngồi nghỉ một chút.
Cố Tuyên Nghi đề nghị, đi nhiều như vậy sức khoẻ mẹ cô lại kém mà cô cũng đã thấm mệt nên muốn nghỉ một chút.
– Được, chúng ta qua đó nghỉ một chút, mẹ đúng là hơi mệt.
Hai người vui vẻ đi vào quán quà phê, mà ở một góc nào đó, có một người cô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hai người.
– Mẹ uống gì để con kêu phục vụ?
Cố Tuyên Nghi ân cần hỏi han mẹ mình.
Cố phu nhân được con gái quan tâm lòng vô cùng vui vẻ, miệng cười không ngớt.
– Cho mẹ một nước cam.
– Dạ. Một nước cam và một latte macchiato, cảm ơn.
Cố Tuyên Nghi quay sang nói với phục vụ rồi quay lại tiếp tục nói chuyện với mẹ mình.
Cô vẫn vậy, vẫn thích uống những thứ được làm từ cafe, dù trước hay sau vẫn vậy.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì một bóng dáng cao lớn nhẹ nhàng đến gần.
– Tiểu Nghi…
Cố Tuyên Nghi nghe có người gọi bèn quay ra nhìn, thấy người đàn ông trước mặt cô nheo mày khó hiểu.
– Anh gọi tôi?
– Tiểu Nghi…. anh…..
Lâm Mặc Phong nhìn cô tỉnh dậy, khoẻ mạnh, lại còn xinh đẹp hơn trước, khí sắc rạng rỡ trước mặt mà lòng kìm không đặng tiến đến gần cô, muốn nhìn cô rõ hơn.
– Chúng ta quen nhau sao?.
Cố Tuyên Nghi ngờ vực hỏi, người đàn ông lạ mặt này lại biết tên cô, còn gọi một cách thân mật như vậy, như là cô và anh ta thật sự quen thân, nhưng cô không nhớ anh ta là ai, hai người quen nhau như thế nào?
Sắc mặt Lâm Mặc Phong hết trắng lại xanh, cô nói vậy là có ý gì? Cô sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ cô hận anh đến mức muốn giả vờ như chưa từng quen anh sao?
– Tiểu Nghi, em nói gì vậy, tại sao lại không quen?
Lâm Mặc Phong bất ngờ đến mức kích động nắm lấy tay cô, lực tay mạnh đến mức mới nắm một chút mà cổ tay cô đã ửng đỏ lên.
– Anh làm gì vậy, buông… buông ra…
Cố Tuyên Nghi sợ hãi cố gắng vùng ra khỏi anh nhưng vô ích. Người đàn ông này làm sao vậy, cô đâu có quen anh ta sao anh ta cứ như người điên ép cô phải quen anh ta vậy.
– Buông tay,… anh buông ra… tôi đã nói là không quen anh rồi mà…
Cố Tuyên Nghi dù sợ hãi vẫn cố bình tĩnh để thoát ra nhưng người đàn ông này dường như nghe không hiểu cũng không muốn buông tha cho cô vậy, cứ nắm chặt tay cô đến phát đau.
– Cậu mau buông con bé ra, nếu còn không buông tôi sẽ báo cảnh sát bắt cậu tội quấy rối.
Cố phu nhân nhìn không nổi nữa, tay con gái bà vốn trắng chỉ cần hơi mạnh tay một chút liền đỏ ửng lên, bây giờ Lâm Mặc Phong nắm chặt như muốn bóp nát cổ tay con bé vậy, bà nhìn xót xa vô cùng.
– Mẹ… con…
– Ai là mẹ cậu, cậu ăn nói cho cẩn thận.
Cố phu nhân tức giận nói lớn, Lâm Mặc Phong không biết cô bị mất trí nhớ mà bà cũng không muốn cho anh biết bởi Lâm Mặc Phong đã làm con gái bà tổn thương quá nhiều, bà không muốn con gái mình vì Lâm Mặc Phong mà đau khổ thêm nữa. Huống hồ bây giờ con gái bà và Thẩm Quân Đình đang vô cùng mặn nồng hạnh phúc, lâu lắm rồi bà mới nhìn thấy cô thật sự vui vẻ như vậy nên không muốn vì Lâm Mặc Phong mà cô lại trở nên đau buồn.
– Con gái tôi đã nói không quen cậu tức là không quen, cậu đừng làm phiền con bé nữa. Nếu còn lần sau tôi nhất định sẽ không tha cho cậu.
Cố phu nhân tức giận nói, bà tuy là phụ nữ chân yếu tay mềm, trước giờ cũng chưa từng có ác ý với ai nhưng chỉ cần đụng đến con gái bà, bà sẽ không tha, bà nói được làm được.
Cố Tuyên Nghi là đứa con duy nhất của bà, là người mà bà yêu thương nhất, cho nên bà sẽ không để cô phải chịu tổn thương dù chỉ là mất một cọng tóc bà cũng khiến kẻ gây ra phải trả giá đắt.
Nói rồi bà gạt tay Lâm Mặc Phong khỏi tay cô, nắm tay cô rời đi thật nhanh để lại Lâm Mặc Phong đứng chết lặng ở đó dưới biết bao ánh mắt chỉ trỏ của những vị khách trong quán.
👍👍👍⬅️⬅️⬅️