Chương 5: Tỉnh lại
Vừa ra khỏi nhà kho thì Thẩm Quân vừa tới nơi, anh vội nhờ anh ta đưa Tô Uyên Linh về còn mình quay lại cứu cô, anh có cảm giác nếu mình không nhanh chóng cứu cô anh sẽ phải hối hận.
Vào đến nhà kho, anh bị chặn lại bởi một tên bắt cóc, thấy anh hắn có chút sửng sốt nhưng rất nhanh liền ra đòn nhằm cản trở anh, tránh để anh phá hỏng việc tốt chả chúng nhưng hắn ta không phải đối thủ của anh, nhà anh vốn có truyền thống quân nhân, chỉ là đến đời ba anh thì rẽ hướng sang việc kinh doanh, khi còn nhỏ anh đã sớm được rèn luyện trong quân đội, vốn là nối nghiệp ông nội trở thành quân nhân nhưng không may ba anh đột ngột qua đời, Lâm thị lại đang trên bờ vực phá sản, anh lại là con một nên đã rời xa quân ngũ, quay về vực dậy một Lâm thị đã sắp sụp đổ. Anh cũng là một người có thiên phú trong việc kinh doanh, cùng với sự giúp đỡ của Cố gia nhà cô, anh đã vực dậy Lâm thị chỉ trong vỏn vẹn một năm rưỡi, không những vậy còn đưa nó trở thành đầu rồng của nền kinh tế toàn thành phố.
Tuy rời xa quây ngũ đã lâu nhưng việc được rèn luyện trong quân ngũ từ nhỏ nên anh có thân thủ rất tốt, chỉ vài đòn đã hạ được tên bắt cóc kia, anh nhanh chóng đi vào trong, trước mắt anh là hình ảnh cô nằm đó, quần áo xộc xệch, còn tên bắt cóc kia thì đang muốn giở trò đồi bại với cô, anh tức giận vớ lấy thanh sắt gần đó, tiến lên đập thật mạnh vào đầu hắn khiến hắn lập tức choáng váng ngã xuống, anh đá hắn ra xa người cô rồi bế cô ra khỏi đó lên xe đi thẳng đến bệnh viện.
…—————-…
” Reng… reng… reng”
Điện thoại anh đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng hồi tưởng, nhìn dãy số hiển thị anh có chút đau đầu xoa nhẹ hai bên thái dương, đứng dậy đi đến bên cửa sổ bắt máy.
Chưa kịp lên tiếng thì đầu bên kia đã vang lên tiếng trách móc nhẹ nhàng:
– Phong, anh ở đâu vậy, sao chưa về với em, em và con rất nhớ anh.
Người gọi đến không ai khác là Tô Uyên Linh, cô ta đợi cả buổi tối chưa thấy anh về liền sốt ruột gọi điện. Lúc chiều khi anh để Thẩm Quân đưa cô ta về còn mình quay vào trong cứu cô, là cô ta liền không can tâm, dựa vào đâu cô ta bị bỏ lại một mình, dựa vào đâu cô được anh chăm sóc còn cô ta thì không.
– Anh có chút chuyện cần giải quyết em ăn tối rồi nghỉ trước đi, đừng nghĩ nhiều để ảnh hưởng đến con.
Nói rồi không đợi cô ta lên tiếng anh liền tắt máy.
Anh quay lại ghế bên cạnh cô, ngồi xuống, nhìn gương mặt xanh xao của cô cảm giác tội lỗi trong anh lại càng tăng lên.
– Tuyên Nghi mau tỉnh dậy đi, tỉnh dậy mắng anh đi, anh là một thằng đàn ông tồi, anh không xứng làm chồng em, không xứng với tình yêu của em, anh xin lỗi, xin lỗi em.
Anh ngồi đó, nắm lấy bàn của cô, vuốt mái tóc đen mượt của cô, luôn miệng tự trách mình, luôn miệng xin cô tha thứ.
Anh không rõ cảm giác của anh với cô lúc này có phải là yêu không nhưng anh thật sự không muốn mất cô, anh sợ phải mất cô, sợ cô sẽ rời bỏ anh, thực sự rất sợ.
Lúc này, trong không gian tĩnh lặng tiếng chuông điện thoại của anh lại một lần nữa vang lên, nhìn dãy số hiển thị anh nhíu mày khó chịu:
– Có chuyện gì???_ anh khó chịu lên tiếng
– Cậu Lâm, có chuyện rồi, cô chủ Tô, cô chủ… cô ấy…_ người ở đầu dây bên kia lo sợ lên tiếng
– Cô ấy làm sao??_ anh gằn giọng lên tiếng.
– Cô ấy… cô ấy sau khi gọi điện cho cậu liền tức giận lên phòng tự nhốt mình lại, còn đập phá đồ đạc, cô ấy đang mang thai tôi sợ….
Người kia nói đến đây liền dừng lại
– Các người không biết cản cô ấy lại sao_ anh tức giận nói.
– Chúng…. chúng tôi đã làm rồi nhưng không được, cậu Lâm cậu mau đến đây đi, nếu cậu không đến tôi… tôi sợ cô chủ và đứa bé sẽ có chuyện mất_ người kia nói
Ở bên này, anh chỉ biết thở dài bất lực, rốt cuộc Tô Uyên Linh muốn gì??
– Tôi biết rồi, nửa tiếng sau tôi sẽ đến, các người tìm cách ngăn cô ấy lại đi.
Nói rồi anh cúp máy, lấy áo khoác vắt trên ghế rời đi.
Anh vừa khuất sau cánh cửa thì tay người con gái trên giường liền động đậy, cô khó nhọc mở mắt, mơ hồ nhìn xung quanh, đúng lúc này y tá trực ban đi vào, thấy cô đã tỉnh liền nhanh chóng đi tìm bác sĩ.