Chương 7: Cậu thích ai
Sau khi tắm xong, Bùi Tô Diệp mang đồ giặt quần áo đến phòng giặt, bạn cùng phòng Hứa Thiến cũng vui vẻ bưng thao quần áo theo cô ra ngoài, cũng vô tình mở máy giặt kế bên Bùi Tô Diệp.
Bùi Tô Diệp mặc một chiếc váy màu mật, mái tóc dài sấy khô rủ xuống, mềm mại khoác lên vai, so với trước kia có vài phần lười biếng. Sau khi quét mã khởi động máy giặt, đem điện thoại di động bỏ vào trong túi váy ngủ, xoay người, mặt hướng về phía Hứa Thiến đang khoanh tay trước ngực đánh giá mình.
“Hứa bộ trưởng, có việc gì?” – Cô hỏi.
Hứa Thiến là Bộ trưởng Bộ đời sống, cũng là người đầu tiên phát hiện ra trạng thái bất thường của Bùi Tô Diệp.
“Haha” – Hứa Thiến nheo mắt lại, lộ ra nụ cười đặc trưng của bà mai mối, “Chỉ muốn phỏng vấn cậu.”
“Phỏng vấn cái gì?”
“Mình chỉ muốn biết, vị nữ anh hùng dũng cảm kia, như thế nào lại lọt vào pháp nhãn của cậu?”
Khả năng nhìn thấu hồng trần của Hứa Thiến là vô địch, cậu ấy luôn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra xu hướng xung quanh, bao gồm những việc ngoài phạm vi như: Ai cắt tóc, trong nhà ai xảy ra chuyện gì, ai thay đổi mùi nước hoa.
Đương nhiên, bao gồm cả những người cùng ký túc xá với cậu ấy, người gần đây tâm trạng rõ ràng có chút dao động, bạn học Bùi Tô Diệp.
Đôi mắt dịu dàng hơi rủ xuống, trong đầu hiện lên hình ảnh đạp xe hôm nay, Diệp Uyển Giai ở phía sau túm lấy góc áo của cô. Ngón tay thon dài, móng tay hồng hào, giường móng đầy đặn, trơn nhẵn. Ánh mắt không khỏi mềm mại vài phần, thản nhiên nói:
“Chậc chậc ha ha, thì giống như Thỏ Judy.”
“Judy?” – Hứa Thiến phản ứng một chút: “Ý cậu là con thỏ trong 《Phi vụ động trời》à?
“Ừm”
Hứa Thiến líu lưỡi—rít lên, giàu tinh thần chính nghĩa, trong cơ thể tràn ngập nhiệt huyết cùng tinh thần phấn chấn của người mới, ừ cũng có chút giống.
Vừa mới hiểu được sự giống nhau của hình tượng hoạt hình này, ngọn nguồn sau lưng nhân vật đã được tiết lộ, ánh mắt nhìn về phía người họ Bùi nào đó càng thêm tinh nghịch, thậm chí lông mày còn nhướng lên:
“Hửm…cậu đừng nói với mình rằng cậu là con cáo đa mưu túc trí, Nick?”
Đáp lại lời cậu ấy là vẻ tinh nghịch hiếm thấy trên mặt Bùi Tô Diệp, cùng với cái nhún vai của cô.
______
Thời điểm mới vào năm nhất đại học, luôn cảm thấy mới lạ.
Có thể là không cần mặc đồng phục cứng nhắc kia, cũng không cần mỗi tiết đều phải căng thẳng lo lắng về bài kiểm tra nhỏ, càng không phải lo lắng về việc không giải được bài toán lớn cuối cùng kia. Mỗi ngày đều có một khoảng thời gian không có tiết học, có thể tự mình sắp xếp.
Chớp mắt một cái đã đến ngày 16 tháng 10, Đại hội thể thao của học viện Thú y đã khai mạc. Mà dáng người chân tay nhỏ nhắn như Diệp Uyển Giai mới đầu không được coi trọng, nhưng Ngụy Tiêu Tiêu nhắc nhở lớp trưởng, Diệp Uyển Giai trước đây từng học qua thể dục dụng cụ, còn ở trong lúc huấn luyện quân sự biểu diễn màn lộn nhào, vì thế, hai hạng mục nhảy cao, nhảy xa đều tự nhiên rơi xuống đầu nàng.
Vì cổ vũ nàng, Ngụy Tiêu Tiêu cũng đăng ký hạng mục nhảy cao.
“Chân cậu dài như vậy, bước nhẹ cũng có thể qua. Không như mình, còn phải chạy nước rút mới nhảy.”
Ngụy Tiêu Tiêu thân cao 1m55, thấp hơn Diệp Uyển Giai 13cm, nhưng thắng ở tỷ lệ cơ thể, mặc trên người bộ đồ thể thao ngắn cùng quần dài, cũng là dáng người bốn sáu.
“Mình chưa bao giờ tham gia đại hội thể thao.” – Diệp Uyển Giai có chút sợ hãi.
“Aiyo, không sao đâu. Cậu nhìn cậu thử, lộn nhào cao như vậy, cột cao này đối với cậu giống như một trò chơi.” – Ngụy Tiêu Tiêu chạy bộ tại chỗ làm nóng người, chiếc vòng tay trên cổ tay dưới ánh mặt trời phản chiếu ra ánh sáng trong suốt.
Diệp Uyển Giai nhắc nhở nàng: “Không cất vòng tay sao? Chờ một chút mức độ vận động lớn, lỡ nó rơi ra thì sao?”
Ngụy Tiêu Tiêu vội vàng cất đi: “Cậu nói đúng, nếu đụng phải Vương Chiêu Đệ lần thứ hai thì không tốt.”
Vương Chiệu Đệ là một trong những người bạn cùng phòng của các nàng.
Mà cái vòng tay này, cũng là nguyên nhân gây ra sự chia rẽ trong ký túc xá của họ.
Một tuần trước, lắc tay của Ngụy Tiêu Tiêu bị mất trong phòng rửa mặt công cộng, ngày hôm sau được tìm thấy trên tay Vương Chiêu Đệ. Ngụy Tiêu Tiêu liền hỏi, có phải Vương Chiêu Đệ nhặt được hay không, kết quả Vương Chiêu Đệ giận dỗi, nói rằng là bạn trai tặng. Hai người cãi nhau túi bụi, cuối cùng cãi đến văn phòng của cố vấn học tập, Ngụy Tiêu Tiêu lấy ra hóa đơn thanh toán lắc tay, Vương Chiêu Đệ mới miễn cưỡng thừa nhận là nhặt được lắc tay trong lúc rửa mặt.
Sau đó, Vương Chiêu Đệ cùng hai người bạn cùng phòng khác liền chụp cho Ngụy Tiêu Tiêu cái mũ ‘ỷ mạnh hiếp yếu’ – ‘coi thường người nghèo’, mà Ngụy Tiêu Tiêu cũng vạch rõ ranh giới với bọn họ.
“Chiếc vòng tay này là quà trưởng thành mà mẹ mình tặng, giá hơn 6000 tệ! Nếu thật sự là bạn trai cậu ta mua cho cậu ta, sớm đã khỏe 80 mười lần, còn chờ mình hỏi làm gì?”
Nhắc tới Vương Chiêu Đệ, Ngụy Tiêu Tiêu không còn lời tử tế nào để nói: “Ai không nói, nhắc tới người này lại mất hứng. Đi, chúng ta đi kiểm tra, đợi lát nữa phải thi đấu.”
Diệp Uyển Giai không có ý định châm ngòi thổi gió, kích thích mâu thuẫn trong ký túc xá, nàng chỉ an ủi cô, nói rằng nếu tìm được vòng tay về là tốt rồi. Sau đó đổi chủ đề, hỏi cô ngoài chiếc vòng tay mẹ cô tặng, còn có lễ vật gì khác không.
Học viện Thú y là học viện có số lượng học viên đông nhất Đại học Nam Châu, các đại hội thể thao do các học viện khác tổ chức phải do hai học viện cùng nhau phối hợp, nhưng đối với học viện Thú y thì vẫn có thể tự mình giải quyết.
Toàn thể thành viên của Hội sinh viên, bao gồm cả các Phó chủ tịch và cán bộ đều biến thành trọng tài và nhân viên, chia ra canh giữ tại các địa điểm diễn ra từng nội dung thi đấu. Mà trọng tài của hạng mục nhảy cao này, không ai khác, chính là Chủ tịch Hội sinh viên, Bùi Tô Diệp.
“Trời ơi, mình không nhìn lầm chứ!” – Ngụy Tiêu Tiêu hưng phấn đến mức nhảy dựng, bị Diệp Uyển Giai nhanh tay lẹ mắt bịt miệng lại. ngôn tình tổng tài
“Cậu nhỏ tiếng một chút!” – Diệp Uyển Giai cực kỳ khẩn trương.
“Ưm ưm ưm…” – Ngụy Tiêu Tiêu đẩy tay nàng ra, hạ giọng, nhưng không kìm được niềm vui sướng đang dâng trào, “Ôi, ông trời cũng giúp cậu luôn nha! Đi, chúng ta đi lấy giải nhất, để cho hai mắt chị ấy tỏa sáng!”
Diệp Uyển Giai hoảng tới cực điểm, “Cậu cậu cậu đừng nói nữa! Đợi lát nữa toàn học viện đều biết mình thích chị ấy mất!”
Lời nói vừa dứt, mọi thứ đều im lặng.
Cô gái lớp bên cạnh nghe được tin chấn động, quay đầu lại hỏi: “Diệp Uyển Giai, cậu thích ai?”
“Là Tống Dương sao? Hôm qua anh ấy đến đợi cậu tan học.”
Oanh—
Hai má Diệp Uyển Giai chợt đỏ bừng, nàng nắm chặt góc áo phông như làm sai điều gì, vò nát nó thành một mớ hỗn độn.
“Không phải, tôi không thích anh ta!”
“Vậy là ai?”
“Thì…”
Cũng may Ngụy Tiêu Tiêu phản ứng nhanh, lập tức nói: “Haizz, chúng tôi đang nói hai con mèo dưới lầu kia. Không phải có một con trắng và một con đen sao, con trắng kia thật đáng yêu nha? Cơ mà Uyển Giai hết lần này tới lần khác chỉ thích con đen.”
Tân sinh viên năm nhất vừa mới trưởng thành không lâu, không có tâm nhãn gì, Ngụy Tiêu Tiêu nói vậy, bọn họ liền tin.
“Ha ha, con màu đen chỉ hơi xấu thôi.”
“Nhưng không sao, Tiểu Hắc rất đáng yêu, có lần tôi đi ngang qua, nó cứ cọ chân tôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Hô—
Ba người không có truy cứu, Diệp Uyển Giai cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hòa vào hàng dài hơn hai mươi người.
Mọi người dường như đều đang lo lắng cho trận đấu sắp tới, ba đến năm người trao đổi thông tin về phương pháp nhảy cao của Baidu. Diệp Uyển Giai đứng ở vị trí thứ 9, lấy điện thoại ra lướt qua các hot search trên weibo.
Khi lướt đến bài thứ ba, ngón tay dừng lại, ngước mắt len lén nhìn về phía đài kiểm tra.
Bùi Tô Diệp ngồi ở chính giữa, mái tóc xoăn màu trà xám tết thành bím, vắt chéo trên vai. Trên người có một chiếc dây đeo màu xanh, bên ngoài khoác một chiếc áo chống nắng màu trắng, làn da trắng như gốm sứ.
Nàng hoảng hốt thu hồi ánh mắt, không mục đích nhấp vào một mục tìm kiếm nóng, bài đăng hàng đầu đều là ảnh chụp của nữ minh tinh gợi cảm Nhan Chiêu Khê đang tham gia thảm đỏ, vuốt sang đọc hai trang, trọng tâm thân thể đi về phía trước, hòn đá dưới mũi chân phát ra âm thanh kẽo kẹt, ánh mắt tham lam lại nhìn về phía đài kiểm tra.
Bóng người xinh đẹp nổi bật giữa đám đông, một tay đè lên bảng kiểm tra, một tay cầm bút, bộ dáng nghiêm túc làm việc khiến cho quang cảnh vội vã thoáng qua này tràn ngập ẩn ý của con người, lông mi rũ xuống tựa như lông quạ, làm nổi bật nốt ruồi chu sa nho nhỏ trên sống mũi, đặc biệt đẹp mắt.
Thật xinh đẹp…
Nàng thu hồi ánh mắt, trong lòng thầm nói.
Ngón tay lại nhấp vào mục tiếp theo, video Nhan Chiêu Khê bị người ta hắt máu nhân tạo ùn ùn kéo đến, cảnh tưởng hoảng loạn nhảy ra khỏi màn hình, nhưng trong khoảnh khắc trước khi nhảy vào mắt đã bị văng ra, dầu muối không vào.
Nhìn lén hạt giống dưới đáy lòng dần dần nảy mầm, mọc ra từng sợi từng sợi rễ, bám vào vực sâu.
Lần thứ ba, ánh mắt thuận theo ý nghĩ trong lòng lần nữa nhìn về phía bên kia, lại chẳng biết vì sao, người nào đó bị nhìn lén cũng vừa vặn ngước mắt lên, cùng ánh mắt của nàng chạm vào nhau.
Trời sấm sét, đất bốc cháy, cây khô lại gặp xuân.
Ở một bên, Ngụy Tiêu Tiêu trốn trong đám người quay lén, đem toàn bộ quá trình Diệp Uyển Giai nhìn trộm quay vào điện thoại di động, vừa ghi lại vừa kêu lên:
“Ôi…nhìn bộ dạng không chịu thua kém này xem…”
_____