Chương 3: Chị nhớ em
Dịu dàng một đao.
Thân là một phóng viên tiền tuyến, Ngụy Tiêu Tiêu đã sớm sắp xếp lại tin tức của đoàn chủ tịch:
“Phó chủ tịch hội sinh viên – Khâu Diễm, thuần thục sát thương vật lý, một cước có thể đưa cậu trở về quê nhà. Phó chủ tịch hội sinh viên – Lương Thượng Bân, dùng ngôn ngữ để công kích, cho dù cậu chết đến xương cốt đều nát bét thì anh ấy vẫn có thể tiếp tục nói. Còn Bùi Tô Diệp, thì khỏi phải nói.”
Mỗi lần nói đến đây, giọng điệu của Ngụy Tiêu Tiêu trầm xuống, tràn đầy sợ hãi:
“Chiến binh lục giác, pháp sư mạnh nhất với đòn chí mạng, từ xa nhìn cậu một cái, được rồi, tước vũ khí đầu hàng đi.”
Diệp Uyển Giai cảm thấy có chút nói quá “Nhưng tôi cảm thấy, chủ tịch rất dịu dàng.”
Ngụy Tiêu Tiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cô gái, đừng xem thường quyền lực thống trị của đoàn chủ tịch!”
Diệp Uyển Giai không thực sự tin vào điều đó cho đến ngày hội sinh viên gửi gắm ấm áp này.
Trong suốt quá trình, Lương Thượng Bân nói không ngừng, nhổ nước bọt không ngừng. Thiết diện bao công Khâu Diễm thì không nói tiếng nào, đôi mắt dưới vành mũ che nắng tựa như hàn băng, toàn bộ quá trình không có biểu tình, chỉ tập trung phân chia nước.
Còn thái độ Bùi Tô Diệp thì ôn hòa, mỗi lần đưa nước đều cùng đối phương chào hỏi, để những tân sinh viên đang bị cái nóng thiêu đốt hành hạ có thể cảm nhận được hơi ấm của trường đại học, chỉ có ‘dịu dàng’, không có ‘một đao’.
Sau khi phân phát nước xong, theo thông lệ, các tân sinh viên phải biểu diễn một tiết mục, mỹ danh được gọi là ‘Có qua có lại’, nhưng lúc đó đã ba giờ chiều, mọi người đều mệt mỏi vì nắng, một câu hỏi rơi xuống đất, không một tiếng trả lời. Trên mặt của huấn luyện viên không kìm nổi tức giận, hỏi tiếp:
“Có ai lên đây hát không? Hôm qua tôi đã dạy, đoàn kết chính là sức mạnh, không sao đâu.”
Vẫn không ai trả lời.
Cuối cùng, Diệp Uyển Giai giơ tay lên: “Huấn luyện viên, để em lên.”
Huấn luyện viên cảm thấy vô cùng vui mừng: “Được rồi, em hát bài gì?”
“Em không biết hát.”
Huấn luyện viên: “…”
“Nhưng trước đây em có học thể dục dụng cụ, nên có thể nhào lộn.”
Phải biết rằng, dưới sự áp bức của huấn luyện quân sự, hứng thú biểu diễn của mọi người không cao, nghìn bài hát một giai điệu khiến lỗ tai người nghe nổi kén, có một năm đọc diễn cảm thơ đều làm người ta cảm thấy mới mẻ. Mà Diệp Uyển Giai muốn nhào lộn, thật khiến cho nhiều người chờ mong, ngay cả mặt lạnh Khâu Diễm cũng nhìn sang.
Chỉ thấy Diệp Uyển Giai cởi mũ huấn luyện quân sự xuống, cởi thắt lưng bên ngoài áo khoác, kiễng mũi chân ngồi xổm hai cái làm nóng người, sau đó rút khỏi đội ngũ.
Giống như tất cả các vận động viên thể dục, nàng kiễng chân tại chỗ, ngẩng đầu đồng thời giơ tay ra hiệu, biểu thị mình đã chuẩn bị xong.
Việc thực hành các bài tập dao găm giúp nàng tiết kiệm quá trình làm nóng người, sau khi buông cánh tay xuống thì nhấc chân ra, chạy chậm ba bước và tăng tốc, nhào lộn, nhào lộn, lộn nhào 360 độ, đứng yên!
Chỉ trong ba giây, tư thế trên không ưu nhã, động tác tiếp đất vững chắc, tựa như một thân cây ghim vào đất, vững vàng đứng yên. Hai tay phía sau nâng lên, giống như một con thiên nga trắng như tuyết sải rộng đôi cánh, lỗng vũ đầy đặn, vóc dáng thanh lịch.
“Wow…”
“Lợi hại, lợi hại!”
“Đây chính là thần công Trung Hoa trong truyền thuyết sao!”
Sau khi kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm trong đội ngũ, ngay cả các cô gái ở đội ngũ bên cạnh cũng reo hò, sau khi bị huấn luyện viên phát hiện, tập thể bọn họ bị phạt ngồi xổm 10 lần.
Phó chủ tịch – Lương Thượng Bân giống như nhặt được bảo bối trong sân nhà mình, bắt đầu ba hoa khoác lác, lúc thì nói ‘Anh hùng xuất thiếu niên’, lúc thì bảo ‘Sóng sau xô sóng trước’. nước bọt bay hết mấy phút, lại nói đến điều không nên nhắc tới nhất:
“Kiểm lậu vương được chú ý nhất trong nhóm tân sinh viên năm nhất, chính là em ấy!”
Oanh-
Một tiếng sét đánh xuống đất, mở ra một khe hở tối đen như mực, khói đen từ khe hở phun ra, lao về phía bình nguyên tĩnh lặng.
Lương Thượng Bân đã năm ba đại học, tư tưởng đã sớm rời xa kỳ thi tuyển sinh đại học từ lâu, cũng không cách nào lĩnh hội được sự mất cân bằng sinh ra trong lòng của Vương Chiêu Đệ khi đối mặt với ‘Kiểm lậu vương’, chờ anh ta cái gì cũng không biết nói xong, trong đội ngũ xột xoạt truyền đến tiếng nghị luận:
“Chỉ có 638 điểm, làm sao vào được học viện Thú y…”
“Sớm biết có thể lợi dụng sơ hở thì năm cuối cấp ba tôi đã không chăm chỉ như vậy.”
“Kém hơn tôi 30 điểm, tôi hận…”
Khi đó Diệp Uyển Giai mới vừa nhào lộn xong, một mình đứng ở phía trước đội ngũ, một mình đối mặt với mấy chục người trong hàng ngũ, giống như chó hoang bị đuổi khỏi nhà, một mình gánh lấy sự lên án mơ hồ lại sắc bén từ bên trong đội ngũ.
Đôi môi đẹp đẽ gắt gao mím chặt, ngón tay thon dài nắm chặt lấy quần dài quân phục, đầu vùi xuống, biểu tình bị chặn bởi mũ che nắng của huấn luyện viên.
Lúc này Lương Thượng Bân mới ý thức được mình nói sai, khổ sở cười ha ha, nhìn về phía chủ tịch Bùi Tô Diệp cầu cứu.
Lão đại, làm sao bây giờ! Làm thế nào để giải quyết mọi chuyện đây! Nhìn tôi này! Đừng nhìn cô bé đó nữa!
Tất cả mọi người đều không mở miệng, ánh mắt như dao nhìn chằm chằm Diệp Uyển Giai, cơ hồ như nổ tung muốn lên án công khai, sắp xuyên thủng lớp phòng ngự của Diệp Uyển Giai.
Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng xuất hiện trước đội ngũ:
“Thực ra, điền nguyện vọng cũng là một loại năng lực.”
Đó chính là Bùi Tô Diệp.
Cô không có nhìn Lương Thượng Bân, ánh mắt bất lực dừng lại trên người Diệp Uyển Giai hai giây, tiến lên một bước, đứng ở chính giữa đội ngũ, ngữ khí của cô bình thản, êm tai để mọi người đều có thể nghe thấy:
“Với cùng một số điểm, có người có thể đạt được 985 điểm, có người có thể đạt được 211 điểm. Những người có điểm số cao hơn Diệp Uyển Giai đều không có lòng tin cho nên không đăng ký nguyện vọng, nhưng mà em ấy thì lại làm và điều này sẽ tạo ra khoảng cách. Có thể trúng tuyển, ngoại trừ khẳng định năng lực học tập của em ấy, còn khẳng định lòng dũng cảm cùng sự quyết đoán của em ấy. Cho nên, đây là điều mà em ấy xứng đáng nhận được.”
Xứng đáng.
Đối với việc ‘kiểm lậu vương’, Vương Chiêu Đệ bất bình cho là ‘không công bằng’, Ngụy Tiêu Tiêu thiện lượng lại cho là ‘may mắn’, mà Bùi Tô Diệp, quy kết lại là ‘năng lực cho phép”.
Chị ấy xứng đáng nhận được những bông hoa và ánh sáng của ngày hôm nay.
Ngón tay siệt chặt ống quần run lên một cái, trong lòng chua xót phảng phất rót vào một dòng nước ấm màu hồng nhạt, xua tan đi sự lạnh lẽo của biển cả. Ngẩng đầu, thứ nàng nhìn thấy dưới ánh nắng vàng là sườn mặt ôn hòa của Bùi Tô Diệp, tóc đuôi ngựa mềm mại, ánh mắt kiên định, hết thảy tựa như được tắm trong gió xuân.
Tài ăn nói không phải là ăn nói lung tung, biến đen thành trắng. Tài ăn nói liên quan đến tính cách, giọng điệu liên quan đến học vấn, cách diễn đạt liên quan đến logic, chỉ có người đáp ứng được ba điểm này cùng một lúc mới có thể khiến người khác lắng nghe một cách tự nhiên.
Nắng tháng chín trong trẻo, chói chang, chiếu sáng đáy mắt ôn nhu.
Hóa ra, những người xuất sắc thật sự sẽ tự mình tỏa sáng.
Bùi Tô Diệp không biết mình đã trở thành phong cảnh trong mắt của người nào đó, tiếp tục nói:
“Có thể trổ hết tài năng giữa hàng ngàn thiên binh vạn mã trong kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi tin rằng mọi người đều dựa vào năng lực thật sự mà đứng ở đây. Các bạn trải qua mười mấy năm học hành vất vả, cuối cùng đặt y viện làm nguyện vọng đầu tiên, hôm nay ước mơ đẹp đẽ trở thành sự thật, tiến vào sân trường của Đại học Nam Châu. Cho nên, các bạn đều là người chiến thắng trong kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi thay mặt hội sinh viên của y viện, chúc mừng tất cả các bạn, cũng hoan nghênh các bạn. Hy vọng mọi người trong 5 năm tới, học tập chăm chỉ và đạt được thành tích trong chuyên ngành.”
Có lẽ, đây chính là ‘Sự thống trị của đoàn chủ tịch’ mà Ngụy Tiêu Tiêu đã nói.
Như được ân xá, Lương Thượng Bân rơi nước mắt vỗ tay, như chim nhỏ nép vào cánh tay của Khâu Diễm: “Không hổ là lão đại, nói chuyện cái là khác liền!”
Khâu Diễm phóng đi một ánh mắt như dao: “Chính mình vô dụng, muốn người khác dọn dẹp cục diện rối rắm cho cậu.”
Bùi Tô Diệp cười nhạt: “Thượng Bân, trước đó cậu đã nói sẽ biểu diễn một tiết mục cho tân sinh viên phải không?”
Lương Thượng Bân chấn động một cái, xuyên qua vẻ ôn hòa bên ngoài nhìn thấy được con dao nhọn dưới đáy mắt, cay đắng mỉm cười, nhắm mắt đi lên hát một bài.
Trong đội ngũ, những tân sinh viên có tâm hồn thuần khiết đã bị Bùi Tô Diệp thuyết phục, vỗ tay một lúc, thanh âm nghị luận cũng vì vậy đổi hướng-
“Quả thật, kiểm lậu vương cũng là một loại bản lĩnh. Nếu không vì sao chỗ sơ hở đó, mình tìm không thấy, người khác nhặt không được, còn cậu ấy hết lần này đến lần khác lại nhặt được?”
“Thật ra…cậu ấy chỉ thành thật điền nguyện vọng mà thôi, lại không làm sai cái gì. Những người có điểm cao hơn cậu ấy không tự mình báo nguyện vọng, bỏ sót cho cậu ấy, vậy trách ai chứ?”
“Có đạo lý, ôi trời, sớm biết vậy tôi đã rẽ hướng sang Đại học Thanh Hoa, không chừng trúng tuyển rồi.”
Khúc nhạc đệm nhỏ bị những lời khôn ngoan của Bùi Tô Diệp dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí dưới sự dẫn dắt của bạn cùng phòng Ngụy Tiêu Tiêu, Diệp Uyển Giai không hiểu sao lại trở thành ‘Diệp Thần’, sau này trong thời gian năm năm học chính quy, mỗi lần thi cử đều sẽ có người cố ý tới bắt tay với nàng, nói rằng “xin vía xin vía”
Ngày hôm đó bị Diệp Uyển Giai vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, một dòng chữ nhỏ rơi xuống nhật ký:
“Ngẩng đầu ngắm trăng, cúi đầu xem lòng, ánh sao xuyên qua thân thể ta trăm ngàn lỗ hổng, may mắn là trăng ở trước mặt, còn người thì vẫn dịu dàng như trước.”
Mỗi lần đi ngang qua sân thể dục, nàng đều nhớ tới, vào buổi chiều đầy nắng hôm đó, Bùi Tô Diệp thay nàng mở ra một cánh cửa cho một chú chó lang thang bị đẩy ra bờ vực của đại đội ngũ.
Từ đó, tiền đồ như gấm, ánh sáng vạn trượng.
Quá trình huấn luyện quân sự đau khổ cuối cùng cũng kết thúc sau nửa tháng, hoàn thành được những tín chỉ đầu tiên để vào đại học. Bởi vì, kĩ thuật bài tập dao găm của Diệp Uyển Giai rất xuất sắc, cho nên tại buổi báo cáo huấn luyện quân sự cuối cùng, nàng giữ vai trò là người dẫn đầu kết quả, đạt dược 95 điểm.
Mới vừa lên đại học, không cần phải từ 7 giờ rưỡi đến 10 giờ tối đều bị trường học xếp đầy lịch học, cho nên có rất nhiều thời gian dành cho bản thân. Có người chọn chơi game, có người đến thư viện, còn có người thì đi làm thêm.
Diệp Uyển Giai cùng bạn học phòng kế bên đảm nhận công việc phát tờ rơi, 12 nhân dân tệ một giờ, trợ cấp một số tiền tiêu vặt trong cuộc sống không mấy giàu có của sinh viên năm nhất.
Đối với Bùi Tô Diệp, nàng cẩn thẩn cất giữ chị ấy trong lòng, giấu trong một chiếc hộp nhỏ tràn ngập ánh nắng, mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, nàng sẽ nghĩ rằng trong khuôn viên xa lạ này, có một người mang theo tia sáng đang vươn tay về phía nàng.
Chương trình học cùng địa điểm học của sinh viên năm nhất và sinh viên năm ba hoàn toàn khác nhau, ở trong sân trường, Diệp Uyển Giai chỉ nhìn thấy Bùi Tô Diệp một lần ở căn tin, nàng từ xa xa nhìn cô, nhìn cô ở trong đám người thản nhiên tự đắc, nói chuyện cùng bộ trưởng bộ đời sống, vừa nói vừa cười.
Sau khóa huấn luyện quân sự kết thúc hơn một tháng, sẽ là buổi giao lưu, chia sẻ giữa các sinh viên qua nước ngoài trao đổi.
Diệp Uyển Giai đăng ký làm tình nguyện viên, mà Bùi Tô Diệp chính là khách mời của buổi chia sẻ đó.
Bùi Tô Diệp uốn tóc.
Vốn là mái tóc đen hơi xoăn tự nhiên giờ đã được nhuộm thành màu trà xám, những lọn tóc xoăn không bồng bềnh, có những lọn hình vòng cung hơi lớn, tựa như gợn sóng trên mặt biển, chiều dài tóc đến ngực, mái tóc trước trán tách ra, tụ lại sau tai, một sợi tóc rơi xuống thái dương, ánh sáng từ đại sảnh phản chiếu trên sợi tóc, như thể đứng dưới ánh trăng, trong vừa ưu nhã lại mang theo một cỗ lười biếng.
“Wow…đẹp chết đi được.”
“Làm sao đây, thật muốn hỏi cô ấy uốn tóc ở tiệm nào, tôi cũng muốn đi!”
“Mấu chốt không phải là tóc của người ta mà rõ ràng là khuôn mặt đó.”
“Bổ sung thêm, còn có cả khí chất.”
Các tình nguyện viên ở hàng đầu tiên vụng trộm cảm thán, còn Diệp Uyển Giai người phụ trách hướng dẫn khách mời ký tên vào danh sách, đang xông lên tuyến đầu, cảm nhận được sự áp bức đến từ bông hoa của y viện.
“Chủ tịch.” – Nàng ở trong phòng luyện tập vô số lần, mới có thể làm cho giọng nói của mình không run rẩy như vậy, cúi đầu đưa cây bút qua, “Ký tên vào đây ạ.”
Đôi mắt cười yếu ớt hơi cong lên, ánh mắt rơi xuống đỉnh đầu rụt rè của nàng, giống như cảnh xuân chiếu rọi vườn hoa sáng sớm, ở trong bụi hoa hồng thấy được đóa hoa nở rộ nhất.
“Cảm ơn.”
Cô tìm được tên mình, để lại nét chữ tiêu sái và tao nhã ở mặt sau, vừa trả lại cây bút vừa nhẹ giọng nói:
“Chị nhớ em, Tiểu Diệp.”
Gió tháng mười dịu dàng thổi bay gợn sóng dưới hồ sen, ánh sáng rực rỡ len lén chiếu sáng nhịp tim vào thời khắc này.
__________