Chương 2: Tiểu Diệp
Thanh âm của người dẫn chương trình từ bên trong truyền tới, sau đó là tràng vỗ tay như sấm của khán giả, chào mừng vị Chủ tịch Hội sinh viên số một của học viện, Bùi Tô Diệp.
Cô mặc một chiếc áo blouse trắng tượng trưng cho các phòng thí nghiệm ngành Thú y, bên trong là một chiếc váy màu xanh nước biển, cổ áo sơ mi trơn nhẵn, cúc cài đến vị trí trên cùng, chiếc cổ thon dài tựa như thiên nga trắng thanh lịch trên hồ kính.
Đứng trước micro với dáng vẻ quen thuộc, ánh mắt nhìn về phía dưới sân khấu với vẻ mặt hào phóng khéo léo, môi mỉm cười:
“Các vị lãnh đạo, các giảng viên, các học đệ học muội năm nhất, chúc buổi chiều tốt lành!”
Giọng nói nhẹ nhàng như dòng suối chảy mùa thu, ôn hòa mà lại tinh tế, thả lỏng có độ.
Trước cửa A1, Ngụy Tiêu Tiêu đứng gác lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, sau khi phóng to người trên đài thì bấm liên tục.
“Bé yêu à, cô ấy chính là chủ tịch hội sinh viên…nhân vật huyền thoại này a!”
Diệp Uyển Giai đứng đối diện cô ấy hiển nhiên không bắt kịp xu thế, khó hiểu hỏi: “Chị ấy rất lợi hại sao?”
“Há chỉ lợi hại thôi sao?”
Ngụy Tiêu Tiêu trợn tròn đôi mắt: “Cậu phải biết rằng học viện Thú y của chúng ta là chuyên ngành lớn nhất trong trường, lãnh đạo nhà trường rất coi trọng nó! Mỗi lần trong trường có sự kiện gì, sinh viên ngành chúng ta đều đứng thứ nhất. Tranh cử chức chủ tịch hội sinh viên trường mình còn khó hơn hiệu hội sinh viên đấy chứ.”
Diệp Uyển Giai kính phục năng lực buôn chuyện siêu phàm của cô ấy, “Tiêu Tiêu, chúng ta mới đến trường học ba ngày, cái này cậu cũng biết, thật lợi hại.”
Ngụy Tiêu Tiêu dùng ngón tay tạo thành hình hoa lan đẩy xuống lưu lại “Hừ, đương nhiên rồi. Tôi lặn trong nhóm tân sinh viên suốt một mùa hè. Aiz, sự khác biệt giữa chủ tịch thật và những bức ảnh đăng trên mạng có khác biệt quá lớn, làm tôi không nhận ra ngay. Lần đầu tiên nhìn thấy người thật so với ảnh chụp còn đẹp hơn! A di đà phật, A di đà phật…”
Đẹp hơn cả ảnh chụp?
Diệp Uyển Giai nghĩ lại một chút, vừa rồi tất cả sự chú ý của nàng đều đổ dồn vào nốt ruồi chu sa trên sống mũi, không chú ý đến hình thể, nàng tò mò nhìn về phía bục, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy lưng phải của Bùi Tô Diệp, vượt qua phía sau đầu nhìn thấy một chút nhan sắc của một bên mặt.
Mái tóc dài hơi xoăn xõa trên vai, đường quai hàm trong trẻo, đôi môi xinh đẹp không nhanh không chậm đọc bản thảo diễn thuyết, sống mũi thanh tú, lông mày uyển chuyển, đường nét bên cạnh được miêu tả dưới ánh đèn sáng ngời của hội trường, tựa như một bức tranh sơn dầu tươi mát thời Trung cổ.
“Ừm, rất đẹp”
Nàng đi đến kết luận.
Nghĩ đến lời cô vừa nói kêu bọn họ đi nghỉ ngơi, trong lòng Diệp Uyển Giai mềm nhũn “Bất quá chị ấy trông rất thân thiện với mọi người, chỉ yêu cầu chúng ta đi nghỉ ngơi, tôi còn tưởng chủ tịch hội sinh viên rất hung dữ.”
“Cái này cũng có liên quan đến tính cách. Bùi Tô Diệp vừa nhìn chính là loại người có học thức, bất quá có thể lên làm chủ tịch khẳng định không phải loại thỏ trắng nhỏ bé cái gì cũng nghe lời người khác.” – Ngụy Tiêu Tiêu hóa thân thành diễn viên lồng tiếng, vừa nói liền không dừng lại được. “Chúng ta nói về các ăn mặc của chị ấy đi. Đừng nhìn bên ngoài trông rất bình thường, chiếc váy bên trong chính là obbligato, hơn bốn ngàn.”
“Bốn ngàn!”
Diệp Uyển Giai thốt lên, những chiếc áo phông trong quá trình huấn luyện quân sự của nàng vẫn là 40 tệ hai chiếc được bán trên đường phố.
“Cậu cũng thật lợi hại, liếc mắt một cái liền nhìn ra chị ấy mặc nhãn hiệu nào.”
Ngụy Tiêu Tiêu xua tay một cái – “Ây, tôi nhìn thấy logo rồi. Hơn nữa mẹ tôi vừa mới mua một cửa hàng obbligato, nên tôi đương nhiên quen thuộc rồi.”
Nói xong, cô ấy vừa nghĩ đến gia cảnh nghèo khó của Diệp Uyển Giai, vì vậy tìm lời bù đắp: “Nhưng cũng không sao đâu, có tiền hay không đều là đi học. Trường học lại không vì mẹ tôi mở thêm cửa hàng mà lại cho tôi thêm hai điểm, cậu tiến bộ như vậy, không chừng hai năm nữa, người lên sân khấu đọc diễn văn chính là cậu.”
Diệp Uyển Giai bị cô ấy chọc cười, con ngươi tròn trịa cười đến cong cong: “Làm sao có thể? Cậu lại vẽ cho tôi một cái bánh rồi.”
“Cái này sao có thể gọi là vẽ bánh được?” – Ngụy Tiêu Tiêu oan uổng hô to “Cái khác không nói, liền nói đến tên đi, hai người trong tên đều có một chữ ‘Diêp’, dựa vào cái gì chị ấy Bùi Tô Diệp có thể lên, cậu Diệp Uyển Giai lại không thể lên?”
Nói đến chữ này, Diệp Uyển Giai đồng ý gật đầu, trong mắt lóe lên thần sắc Ngụy Tiêu Tiêu thập phần quen thuộc – đó là lúc học cấp ba, ánh mắt của học bá khi giảng đề.
“Ừm, đỉnh châm” – Diệp Uyển Giai nói.
Lông mày Ngụy Tiêu Tiêu nhăn thành một cái vặn vẹo: “Nói cái quái gì vậy?”
“Đỉnh châm, một loại biện pháp tu từ”
“Tôi chưa từng nghe qua, làm sao đỉnh”
“Bùi Tô Diệp, Diệp Uyển Giai, tôi đỉnh chị ấy”
Lời vừa dứt, đôi mắt bà tám của Ngụy Tiêu Tiêu mờ đi, miệng nhếch lên thành hình chữ O, đầu lui về phía sau, liếc nhìn Diệp Uyển Giai, trong mặt mang theo vẻ hài hước, hiển nhiên là liên tưởng đến một đoạn màu sắc nào đó.
Tuy rằng mới quen biết ba ngày, nhưng lần trước trên mặt Ngụy Tiêu Tiêu xuất hiện loại biểu tình này là lúc kể những câu truyện đồi trụy ở phòng ký túc xá.
Nhớ lại lời mình vừa nói, sắc mặt Diệp Uyển Giai đỏ bừng, giải thích: “Ý tôi là cách nói tu từ”
Một trò đùa mặn mà khiến khoảng thời gian đứng gác ngắn ngủi trở nên thú vị hơn rất nhiều. Ngụy Tiêu Tiêu ngồi lắc chân trên bậc thang không người bên cạnh cửa, cảm thán:
“Nghe nói chủ tịch được rất nhiều người theo đuổi, nhưng không biết nữ thần như vậy lại thích loại người như thế nào?”
Diệp Uyển Giai trầm tư: “Không biết, nhưng người đó nhất định là một người ưu tú.”
Ngụy Tiêu Tiêu nóng lòng muốn thử: “Hay để tôi xuyên tới mười năm sau, trở về nói cho cậu biết đáp án.”
Diệp Uyển Giai xem thường: “Tuổi thanh xuân thú vị như vậy, cậu lại chỉ muốn xem trang cuối?”
Khi tiếng vỗ tay lại vang lên trong hội trường, Bùi Tô Diệp kết thúc bài diễn thuyết chào đón tân sinh viên, giữa những tràng pháo tay như sấm sét, cô gật đầu mỉm cười, cuối trào khán giả rồi rời đi. Áo blouse trắng tinh khiết trên người cô mang lại cảm giác thánh thiện, trong nháy mắt ánh sáng đan xen, cô phảng phất như một gốc trúc xanh phủ đầy tuyết mịn, trong trẻo nhưng lạnh lùng lại ưu nhã.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Diệp Uyển Giai có một câu thơ:
“Không thấy tuyết trên người Tô Diệp, đời người nơi nào thấy bạch y.”
Chuyên ngành Thú y của Đại học Nam Châu là học viện số một trong nước, vô số sinh viên thi đại học phải trải qua năm cửa ải chém sáu tướng, mới có thể chiếm được một chỗ ngồi trong học viện.
Diệp Uyển Giai thật may mắn, may mắn đến nổi tiếng toàn khoa.
“Cậu chính là kiểm lậu vương* a!”
*Kiểm lậu vương: nhặt nhạnh chỗ tốt của vương (vua).
Tại phòng 617, tòa nhà 12, khu ký túc xá Tuyết Mai, Vuơng Chiêu Đệ phát ra một tiếng chất vấn kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ:
“Tôi cùng tỉnh với cậu, cao hơn cậu 30 điểm mới được vào chuyên ngành này!”
Ngụy Tiêu Tiêu ngừng động tác uống trà sữa “Thật sao?”
Vương Chiêu Đệ vỗ bàn, “Đương nhiên, ở ký túc xá của chúng ta. Tôi 668, Vĩnh Mai 665, Tiểu Lan 673, Tiểu Vũ 680, thí sinh đến từ Giang Tô như Tiêu Tiêu điểm số không chênh lệch nhưng cũng rất cao, chỉ có Uyển Giai là 638!”
Diệp Uyển Giai mím môi dưới, cay đắng giải thích: “Lúc đó, tôi điền Nam Châu là nguyện vọng đầu tiên, cái này là tiến thoái lưỡng nan. Phỏng đoán có đậu cũng không nghĩ sẽ là bác sĩ, liền muốn liều một chút, vạn nhất may mắn thì đậu. Không nghĩ tới, thật sự là may mắn như vậy.”
Vương Chiêu Đệ không vui: “Ây, cái gì. 30 điểm tuyển sinh đại học đã quét hàng ngàn người. Tôi so với cậu nhiều hơn 30 điểm, kết quả cũng vô dụng.”
Nói xong, tức giận đi đến văn phòng học viện đưa tài liệu.
Trong ký túc xá chỉ còn lại Ngụy Tiêu Tiêu và Diệp Uyển Giai, lời phàn nàn của Vương Chiêu Đệ vẫn còn vang vọng trong không khí, Diệp Uyển Giai mím môi dưới, nhún vai. Đúng là, từ góc độ của Vương Chiêu Đệ đứng nhìn, quả thật có loại thất vọng sau nhiều năm chăm chỉ nỗ lực nhưng lại bị người khác nhặt mất.
Nghĩ như vậy, nàng chưa bao giờ đề cập đến kết quả thi tuyển sinh đại học của mình, cũng không biết là ai đã tra ra, bây giờ trong học viện mọi người đều biết, có vẻ như nàng, một sinh viên nghèo, toàn bộ học phí đều phải vay mượn, là dây dưa với phú nhị đại, cầm tiền đi cửa sau để có được tấm bằng như vậy.
Đang miên man suy nghĩ, Ngụy Tiêu Tiêu đột nhiên nắm lấy tay nàng.
“Diệp Thần!” – Ngụy Tiêu Tiêu nửa ngồi xổm nắm tay cô, trên mặt tràn đầy ngưỡng mộ.
“Làm gì?” – Diệp Uyển Giai sửng sốt.
“Cậu chính là lucky girl! Sau này đi đâu cũng đều mang tôi theo! Tôi muốn dính vào vận may của cậu!”
Mạch não của Ngụy Tiêu Tiêu và Vương Chiêu Đệ là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, khi điểm thi đại học bại lộ bầu không khí trong ký túc xá có chút tế nhị, Ngụy Tiêu Tiêu luôn có thể làm cho Diệp Uyển Giai buông xuống nút thắc của mình chỉ bằng một câu nói.
Thậm chí, thân phận “kiểm lậu vương” cũng được Ngụy Tiêu Tiêu định nghĩa là “Nữ thần may mắn”.
“Cũng may tôi học lại thêm một năm nữa, nếu không sẽ không gặp được cậu, may mắn sẽ ít đi bao nhiêu a”
Huấn luyện quân sự đến ngày thứ năm, các nam sinh trong đội ngũ bắt đầu học võ quân đội, còn nữ sinh trong đội ngũ bắt đầu học các bài tập dùng dao găm.
Các huấn luyện viên dạy từng động tác một, dao găm trên tay huấn luyện viên quyết đoán đánh ra uy nghiêm, còn ở các tân sinh viên thì như lũ quỷ múa loạn, tựa như chúng uống say rồi khiêu vũ.
“Ngồi xổm xuống để thực hiện động tác lao tới! Sau đó thả ra từ bên cạnh, cánh tay phải dùng sức!”
Mồ hôi dưới vành nón chảy xuống, dưới cái nắng như thiêu đốt, vẫn không học được động tác thứ tư, tất cả dưới sự dẫn dắt của huấn luyện viện giãy giụa sắp chết.
Rốt cuộc, thời điểm hô hấp bắt đầu không thuận, thân ảnh của đội giải cứu xuất hiện trong tầm mắt.
“Chào thầy, chúng em là hội sinh viên của y viện, xin tặng một số món quà nhỏ cho các em sinh viên mới.”
Người đến là hội sinh viên bên y viện, đứng đầu là các thành viên trong đoàn chủ tịch. Chủ tịch Bùi Tô Diệp, Phó chủ tịch Lương Thượng Bân, Khâu Diễm, Phó bí thư Đoàn ủy Đổng Phương Thốn, bí thư chi bộ Văn Đan và Bộ trưởng Bộ đời sống Hứa Thiến, tất cả đều là những người giỏi nhất của học viện, từ xa đã mang theo một cảm giác áp bức.
Diệp Uyển Giai đứng ở hàng thứ nhất người đầu tiên, liếc mắt một cái liền từ trong đám người thấy được Bùi Tô Diệp.
Bùi Tô Diệp vóc dáng cao ráo, nhìn ra 1m70. Hôm nay cô mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng phối hợp với chiếc quần ống rộng sọc dọc, cả người lộ ra một cỗ lão luyện. Những người khác hoặc là che dù, hoặc là đội mũ, cô thì không đội gì cả, chỉ buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa thấp, thoạt nhìn thập phần có tinh thần, không giống như lúc diễn thuyết hôm đó, nhưng nốt ruồi chu sa trên sống mũi vẫn sáng, toát ra vẻ tao nhã từ xương tủy.
Hội sinh viên gửi gắm ấm áp bình thường là một chai nước, một chai dầu gió, năm nay trong viện rút nhiều tiền hơn một chút, mỗi người được thêm một chiếc quạt cầm tay.
Sau khi được huấn luyện viên đồng ý, mấy người dưới sự dẫn dắt của Bùi Tô Diệp phân phát quà nhỏ cho các tân sinh viên. Mà Diệp Uyển Giai rốt cuộc cũng nhận ra lợi ích đặc biệt của việc đứng đầu hàng —do chính Bùi Tô Diệp tự mình phát nước.
“Em là Diệp…”
Bùi Tô Diệp dừng lại khi đưa nước, đôi mắt đẹp nheo lại, nhớ đến buổi lễ tân sinh viên hôm kia, nhưng không nhớ được cái tên cụ thể, Diệp Uyển Giai vội vàng nói: “Diệp Uyển Giai, em đứng gác tại buổi lễ tân sinh viên.”
“Được, Diệp Uyển Giai.” – Bùi Tô Diệp đưa nước cho nàng, “Chị gọi em là Tiểu Diệp được không?”
Diệp Uyển Giai ngẩn ra, một khắc kia, một niềm hạnh phúc to lớn ập đến trong lòng nàng, nàng tin lời Ngụy Tiêu Tiêu nói rồi, cảm thấy mình có thể thật sự là thần may mắn.
“Có thể, có thể.”
_________
Theo như tôi tìm hiểu thì “頂針”
Tựa như bao ngón tay hình chiếc nhẫn, thường làm bằng kim loại hoặc nhựa, có bề mặt lõm sâu, dùng để bảo vệ ngón tay khi đẩy kim khâu xuyên qua lớp vải.
Vậy, có lẽ ý của Lá Nhỏ là em ấy sẽ bảo vệ Tô Diệp. (chắc vậy (;ŏ﹏ŏ))