Chương 14: Hạnh phúc
Nội dung nhảy cao nữ đang bước vào giai đoạn cuối cùng, tuyển thủ số 19 – Diệp Uyển Giai đến từ học viện Thú y đang cùng tuyển thủ số 12 cạnh trạnh vị trí thứ 3.
Với khả năng tự cỗ vũ mạnh mẽ và kỹ năng huấn luyện cơ bản, Diệp Uyển Giai nhảy qua độ cao 142 cm. Nhưng đồng thời số 12 cũng vượt qua, đồng nghĩa với việc sào ngang được nâng cao.
“Bây giờ lên mức 1 mét 44” – Giọng nói của trọng tài vang lên từ loa phát thanh, “Số 12 chuẩn bị.”
Lòng Diệp Uyển Giai chùng xuống, trước đây ở độ cao 145 cm nàng và số 12 đều không nhảy được, bây giờ chỉ giảm xuống 1 cm cho nên độ cao chệch lệch không lớn.
Quả nhiên, lần nhảy đầu tiên của số 12 đã thất bại, tương tự, Diệp Uyển Giai cũng không thành công.
Trọng tài cau mày, nghĩ thầm trình độ của hai người này thật đúng là gần nhau, nếu không thể phân thắng bại nữa thì sẽ giảm xuống còn 143 cm? Chiều cao tới tới lui lui không vượt qua 2 cm, lại giống như có thể dựa vào đó mà phân ra ba, sau, chín, v.v…, ngăn cách một quãng dài của đời người.
Ở lần nhảy thứ hai, cả hai vẫn thất bại.
“Hẳn là đến cực hạn của thể lực rồi.”
Các vận động viên vây xem bàn luận, tất cả đều không ôm hy vọng cho lần nhảy thứ ba này. Diệp Uyển Giai và số 12 đều có thân hình mảnh mai, bắp bùi bắp chân đều không có nhiều cơ, cũng không phải là vận động viên lâu năm. Lúc trước còn thể lực nhưng nhảy không qua 145 cm, hiện tại thể lực hao hết, nhảy 144 cm gần như không thể.
Trên khán đài, Ngụy Tiêu Tiêu sốt ruột, nhảy qua lan can muốn chạy vào sân thể dục thì bị các tình nguyện viên trong sân chặn lại, chỉ có thể giãy dụa cổ vũ từ giữa hai cánh tay của tình nguyện viên:
“Diệp Uyển Giai – xông lên cho mình! Nhảy qua liền thắng! Cậu muốn luyện tập thể dục nhào lộn! Nhảy qua chính là cá chép vượt long môn.”
Tiếng cổ vũ nhiệt tình mà lại đáng yêu gợi lên một trận cười, thầy trọng tài cũng mỉm cười lắc đầu, nữ hài tử sinh sau năm 2000 suy nghĩ thật sự rất nhảy nhót.
Bùi Tô Diệp không cười.
Cô, người luôn mỉm cười với người khác, nhưng lại không hề mỉm cười. Bởi vì vừa mới cảm thấy thoải mái nên khóe môi hơi giương lên, ánh mắt rơi xuống trên người Diệp Uyển Giai. Cô rõ ràng nhìn thấy, Diệp Uyển Giai ngay lúc nghe được hai từ ‘thể dục’ nụ cười trên môi chợt cứng đờ, lộ ra một chút chua xót.
Đó là một nụ cười khổ bao hàm giữa tiếc nuối cùng bất lực, đằng sau sự cay đắng là nỗi sợ hãi của một sinh vật to lớn. Giống như trong một thời khắc nào đó đang đứng trên đỉnh núi, được bao quanh bởi ánh mặt trời, nhưng đột nhiện lại nghĩ tới chính mình, người đã từng bị bao vây trong gai nhọn, không cách nào thoát thân.
Con ngươi của Bùi Tô Diệp đau nhức – cô dường như vẫn chưa nghe nói lý do tại sao mà Diệp Uyển Giai lại từ bỏ việc học thể dục.
Thừa dịp số 12 đang chuẩn bị, Bùi Tô Diệp vượt qua đám đông vận động viên đã bị loại nhưng vẫn đang theo dõi trận đấu, đi đến khu vực chuẩn bị của tuyển thủ sau, dừng lại bên cạnh người đang trầm tư trên ghế xếp.
“Căng thẳng sao?” – Cô hỏi.
Diệp Uyển Giai sửng sốt một lúc, ngẩng đầu lên, mới phát hiện thanh âm này đang nói chuyện với mình. Mà người này cũng không phải ai khác, chính là Bùi Tô Diệp, người đã giành được chức vô địch.
“Có một chút.” – Nàng thành thật trả lời, dừng một chút, lại nói thêm: “Có chút sợ hãi.”
Đặc biệt là khoảnh khắc bay lên trời, cơ thể đạt đến điểm cao nhất rồi rơi xuống một cách dữ dội, phảng phất như bên dưới đang có ngàn vạn quỷ quái giương nanh múa vuốt, kêu gào muốn đem nàng xé thành từng mảnh.
Bùi Tô Diệp thu hết ánh mắt của nàng vào đáy mắt, ngồi xuống chiếc ghế xếp bên cạnh, nhìn về phía những bóng người đang vui vẻ chạy trên đường cao su, nói:
“Càng nhìn lại, sẽ càng sợ hãi.”
Diệp Uyển Giai ngẩn ra, quay đầu nhìn cô, không nói gì.
Ánh mắt Bùi Tô Diệp nhu hòa, tuy rằng nhìn về phía trước, nhưng phảng phất rơi vào trên người mình yêu nhất, nói tiếp:
“Bọn họ đều nói, đại học chính là một tòa tháp ngà trắng tuyền không tỳ vết, nhưng là, tháp ngà cũng có những bậc thang rất dài, rất dài, muốn đứng ở chỗ cao nhất, nhìn đến một thế giới xa xôi và xinh đẹp nhất thì phải leo từng bậc, từng bậc thang. Hôm nay chính là một trong số bậc, đừng nhìn về phía sau, dũng cảm bước lên phía trước là tốt rồi.”
Một ngọn lửa được nhóm lên sâu trong nội tâm lạnh lẽo, dịu dàng yếu ớt, không cam lòng ở trong bóng tối bình thường.
Diệp Uyển Giai động một chút, chần chờ nói: “Em sợ một bước này sẽ trượt mục tiêu, thậm chí tất cả nỗ lực bò lên cũng uổng phí.”
Nghe vậy, Bùi Tô Diệp từ từ thu hồi ánh mắt, ngoái đầu nhìn cô, đôi mắt như trăng:
“Cho dù có đạp hụt, chúng ta cũng sẽ ở dưới bắt được em.”
Dù sợ hãi cũng phải quyết chí tiến lên, đây là đặc quyền của tuổi trẻ.
Ở lần nhảy thứ ba, tuyển thủ số 12 không thành công, hơn nữa sau khi tiếp đệm, bắp chân đột nhiên bị chuột rút, được các tuyển thủ cùng học viện đỡ sang một bên nghỉ ngơi.
Diệp Uyển Giai một lần nữa bước lên điểm xuất phát, thử thách lần nhảy thứ ba của mình.
Kéo bím tóc dài ra trước người, hít sâu hai hơi, ngực bởi vậy mà phập phồng, chân dài kiễng lên khởi động ba lần, lùi lại nửa bước, thân hình mảnh khảnh hơi hạ thấp trọng tâm. Chân phải bước ra ngoài, bắt đầu chạy lấy đà, sau ba bước tốc độ tăng lên, từng bước từng bước, bóng hình xinh đẹp mảnh mai ở trong biển người vây xem đồng loạt rơi xuống, chạy đến trước sào ngang dùng sức và nhảy lên—
Phần ót dẫn đầu vượt qua sào ngang, tiếp theo là bả vai gầy gò, vòng eo thẳng, toàn thân chỗ duy nhất có thịt là mông, cuối cùng là đôi chân thon dài.
Sào ngang không chạm đất, nàng đã thành công.
Khu vây xem, khu khán đài, tất cả mọi người đều hò reo ầm ĩ:
“A a a a a a…Diệp Uyển Giai thật lợi hại, thật lợi hại…”
“Yes! Năm nay học viện Thú y nhảy cao giỏi lắm!”
“Người thứ ba có thể nhận được 6 điểm! Năm ngoái, ngoại trừ Bùi Tô Diệp đứng thứ nhất, người còn lại chỉ đứng thứ 6 nhận được 3 điểm. Diệp Uyển Giai lợi hại thật nha!”
“Hơn nữa còn là tân sinh viên, nếu luyện tập thêm hai năm, quán quân là ai thì khó nói!”
Diệp Uyển Giai không thể tin từ đệm giảm xóc ngồi dậy, ngơ ngác nhìn sào ngang vững vàng trên kệ, cùng với lá cờ trắng giơ lên của trợ lý trọng tài, bỗng nhận thức được – nàng thật sự đã thành công.
Lại quay đầu, Bùi Tô Diệp dừng lại trước người nàng, khóe môi nở nụ cười nhẹ:
“Đồ uống cho một tuần, có vẻ như chị không đủ khả năng chi trả rồi.”
Quy mô của đại hội thể thao toàn trường lớn hơn nhiều so với quy mô của đại hội thể thao học viện.
Ví dụ, mỗi môn thể thao đều tổ chức một lễ trao giải, trao giấy chứng nhận và huy chương cho 3 vận động viên đứng đầu. Tuy nói huy chương cuối cùng sẽ được thu hồi, nhưng mấy phút nhận giải kia đối với một số người mà nói đã là đủ.
“Ừm, cứ như vậy.”
Ngụy Tiêu Tiêu cầm máy ảnh riêng của cô, lấy lý do cung cấp tư liệu thực tế cho tài khoản chính thức của học viện, kéo Bùi Tô Diệp và Diệp Uyển Giai chụp chung.
Xuyên thấu qua ống kính, nhận ra Diệp Uyển Giai vẫn là bộ dáng khẩn trương lại ngại ngùng, Ngụy Tiêu Tiêu không khỏi kích hoạt kỹ năng đu CP của mình, thành thạo nói:
“Ái chà, hai người khoác tay, hoặc là ôm vai gì gì đó đó đi, đứng xa như vậy nhìn vào còn tưởng hai người khác học viện.”
Nghe vậy, bên tai Diệp Uyển Giai vang lên giọng nói kỳ dị của Ngụy Tiêu Tiêu ở ký túc xá ‘chủ động chủ động, phải chủ động’, đột nhiên xúc động một cái, lấy hết cản đảm, nắm lấy cánh tay của Bùi Tô Diệp.
Ngụy Tiêu Tiêu cười tươi đến mức lộ ra hàm răng sau, đôi mắt giấu sau máy ảnh lại càng cười thành một cái khe hở, dùng âm thanh chỉ có mình mình nghe được, nói thầm:
“Chậc chậc chậc…cp nhỏ ngọt chết người này…”
Nhanh chóng nhấn nút chụp, lưu giữ lại khoảnh khắc này.
Ngày hôm đó đối với Diệp Uyển Giai mà nói là một ngày hạnh phúc, thứ nhất, nàng giành được vị trí thứ ba trong bộ môn nhảy cao đầu tiên trong đời, thứ hai, nàng đã có được ‘một tuần uống nước mật đào có ga’ của Bùi Tô Diệp.
Thứ ba, tối hôm đó sau khi trở về tắm rửa, nàng cởi bím tóc dài xương cá, nhưng khi chải đầu, sờ thấy trên đỉnh đầu có một chiếc kẹp tóc.
Lấy xuống nhìn một cái, là một bông hoa mộc lan trắng, màu sắc trong suốt, không chút tạp sắc, phảng phất như ánh trăng chạm vào cành hoa.
Trong lòng ấm áp, chậm rãi ôm trong lòng bàn tay – ngoại trừ Bùi Tô Diệp, không ai có khí chất sánh bằng ánh trăng này.