Chương 13: Bữa sáng
Đứng trước tấm gương trên bồn rửa tay, nàng ngây người vài phút, vẫn không thể tin được người trước gương chính là mình.
Lễ phục lệch vai có màu sắc nhẵn nhụi trắng như tuyết, váy xòe mười ba tầng lại tăng thêm vài phần hư ảo, chất liệu óng ánh càng làm nổi bật làn da trắng nõn của nàng. Mái tóc dài đến thắt lưng buộc thành bím tóc xương cá gọn gàng mà trang nhã, hai bên rủ xuống một vài sợi tóc, lộ ra vài phần trong sáng của nàng.
“Quá đẹp mắt, quá đẹp mắt!”
Ngụy Tiêu Tiêu lôi lôi kéo kéo chụp cho nàng mấy chục tấm ảnh, kích động như đang tìm bảo vật, “Hôm nay ánh mắt của cả trường đều đổ dồn vào cậu! Có tận hàng ngàn người, vừa rồi trên khán đài còn có người hỏi thông tin liên lạc của cậu.”
Diệp Uyển Giai nheo mắt lại – có đến mấy ngàn người sao?
Ngón tay nắm mép váy theo bản năng vân vê, lớp vải mịn màng ma sát ở đầu ngón tay, lộ ra một chút cảm giác nữ tính.
Trong số mấy ngàn người này, có phải cũng bao gồm Bùi Tô Diệp không?
Thay quần áo xong, Diệp Uyển Giai cẩn thận gấp váy lại cho vào túi giấy, mang đến căn cứ của học viện tại sân thể dục phía đông. Bữa sáng đã phát xong, bụng đói kêu lên, Diệp Uyển sờ sờ bụng dự định dùng 6 đồng đến siêu thị mua một ổ bánh mì.
Không nghĩ tới, Phó hội trưởng Khâu Diễm luôn luôn lạnh lùng lại chủ động nói chuyện với nàng:
“Bùi Tô Diệp nhận hai phần, ở bên kia.”
Mặc dù giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng mười phần là đang quan tâm nàng. Tuy nhiên, Diệp Uyển Giai lại không cách nào cảm nhận được nhiều như vậy, vội vàng nói cảm ơn, sau đó đi về hướng Khâu Diễm chỉ.
Trái tim theo nhịp chạy từ từ của nàng mà đập với tốc độ bất thường, trong ngực giống như một cái trống, trên cái trống có hạt thóc, thùng thùng gõ vang, mặt trống chấn động, hạt thóc bay tứ tung.
Bùi Tô Diệp, giúp nàng lấy bữa sáng?
Trong đầu lại xuất hiện hai tên Tiểu Hắc và Tiểu Bạch.
Trái tim thiếu nữ của Tiểu Bạch nổ tung: “Trời ơi! Ngươi nhìn chị ấy quan tâm ngươi đến mức nào. Có rất nhiều người ăn sáng nhưng hết lần này tới lần khác chị ấy chỉ nhớ kỹ ngươi!”
Tiểu Hắc lạnh lùng vô tình: “Đừng nghĩ nhiều, người ta thân là hội trưởng, giúp ngươi giữ lại một bữa sáng là chuyện bình thường.”
Tiểu Bạch theo lý tranh luận: “Nhưng ngươi vừa mới di chuyển cùng đội hình, chị ấy đã tự tay tết tóc cho ngươi, đây không phải là trùng hợp sao?”
Tiểu Hắc tiếp tục chèn ép: “Ngươi còn nói là bởi vì di chuyển cùng đội hình? Không giúp ngươi tết tóc, không ai giơ bảng hiệu, ngươi có thể mở màng cho lễ khai giảng sao?”
Một đen một trắng bất phân thắng bại, giống như chiến tranh giữa Chu và Hán năm đó, khiến Diệp Uyển Giai nhảy dựng tại chỗ ba lần, mới đem chúng loại bỏ ra khỏi tâm trí, nàng nhấc chân, đôi giày vải chậm rãi nhẹ nhàng đi về phía gốc cây long não.
Bùi Tô Diệp một mình ngồi trên chiếc ghế dài dưới tàng cây, mái tóc xoăn mềm mại tùy ý xõa xuống, bên người đặt một chiếc túi đeo chéo, bên cạnh túi là hai chai đồ uống, ánh sáng rực rỡ từ phía sau bên phải chiếu tới, dưới thân kéo ra một bóng hình xinh đẹp nghiêng nghiêng.
Đầu ngón tay ngứa ngáy, lấy điện thoại di động ra, đem cảnh đẹp phía trước chụp lại.
Bóng hình xinh đẹp chợt thoáng qua, tim nàng dung nạp vào tim ta.
“Học tỷ” – Nàng điều chỉnh nhịp thở, ngồi xuống bên cạnh Bùi Tô Diệp, nở nụ cười trong sáng mang theo nét ngại ngùng.
“Thay quần áo xong rồi à?” – Bùi Tô Diệp đưa túi đồ ăn trong tay qua, “Ăn chút gì đi.”
Diệp Uyển Giai hai tay nhận lấy, “Cảm ơn.”
Mở túi ra, là một ly sữa đậu nành, một cái bánh bao, một quả trứng luộc trà, không nhiều cũng không ít, vốn là bữa ăn thường ngày của nàng. Mà so với bữa sáng càng làm nàng ngạc nhiên và mừng rỡ hơn chính là đồ uống đột nhiên được đưa tới trước mặt nàng.
Nước có ga vị mật đào, là hương vị mà nàng yêu thích, thật trùng hợp.
Bùi Tô Diệp có một vạn lý do tự nhiên: “Nước có ga ở đây không tệ.”
Diệp Uyển Giai cười đến khóe mắt cong cong: “Ừm, buổi tập luyện lần trước chị cũng mua loại này, uống rất ngon! Cảm ơn học tỷ.”
Tần suất từ ‘cảm ơn’ xuất hiện quá cao, khiến cho quan hệ giữa hai người trở nên xa lạ, Bùi Tô Diệp cười yếu ớt: “Đừng khách sáo như vậy, thuận tay nên mua.”
Diệp Uyển Giai cẩn thận từng li từng tí uống một ngụm: “Vậy không được, học tỷ mời em uống nước, em đương nhiên phải cảm ơn chị rồi.”
Ánh mắt Bùi Tô Diệp dừng lại trên lúm đồng tiền quả lê một lúc: “Nếu muốn cảm ơn, thì lát nữa trong lúc thi đấu, nỗ lực một chút. Nếu em tiến vào top 3, chị mời em uống nước một tuần.”
Uống nước một tuần, điều kiện thật mê người, nhưng có một điều mê người hơn nữa chính là trong tuần tiếp theo, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Bùi Tô Diệp.
Ý chí chiến đấu của người nào đó tăng cao: “Được!”
Cuộc thi nhảy cao nữ diễn ra lúc 10 giờ. Tổng cộng có 42 tuyển thủ dự thi đến từ các học viện. Có học viện ít người, nên đăng ký cho đủ số người. Có học viện nhân tài đông đúc, quyết tâm giành được chức vô địch, chẳng hạn như học viện Thú y.
“Hiện tại độ cao đã được điều chỉnh lên 1 mét 3, các vận động viên chuẩn bị–“
Giáo viên trọng tài kiểm tra độ cao hai bên, tiến trình kiểm tra qua 3 vòng nhảy cao còn lại 10 tuyển thủ.
Sau khi được Bùi Tô Diệp đích thân chỉ dạy, Diệp Uyển Giai đã có thể dễ dàng nhảy qua độ cao 1,3 mét bằng kiểu quay lưng, nhưng nội dung nhảy cao năm nay có thể xem là cuộc chiến giữa các vị thần, dù 1,3 mét cũng chỉ có một vận động viên bị loại.
“Bây giờ là độ cao 1,4 mét, các vận động viên chuẩn bị–“
Tại độ cao này, chỉ có 4 vận động viên thành công: Bùi Tô Diệp, Diệp Uyển Giai, cùng với số 9 và số 12 đến từ các học viện khác – tiếp theo chính là cuộc cạnh tranh vào top 3.
Năm ngoái số 9 là á quân, cùng Bùi Tô Diệp nhảy qua sào ngang ở độ cao 145 cm, lúc 150 cm số 9 bại trận, Bùi Tô Diệp thành công giành được chức vô địch.
Mà số 12 cùng Diệp Uyển Giai có thực lực ngang nhau, hai người đều không thể nhảy qua chiều cao 145 cm nên cạnh tranh vị trí thứ ba.
Nói cách khác, trong tuần kế tiếp Diệp Uyển Giai có thể uống nước của Bùi Tô Diệp mỗi ngày hay không đều phụ thuộc vào lần nhảy này.
Trên khán đài gần địa điểm thi đấu nhảy cao, Ngụy Tiêu Tiêu bước lên lan can, giơ tay hô to:
“Diệp Uyển Giai! Liều mạng với cô ấy! Nhảy 1 mét 8 cho tôi, 1 mét 8—”
Giáo viên trọng tài khéo léo yêu cầu trợ lý trọng tài hạ độ cao xuống còn 142 cm, “Bây giờ, chúng ta sẽ phân định vị trí thứ ba giữa hai em. Trước đây, các em có thể vượt qua 1 mét 4, nhưng không qua được 1 mét 45, bây giờ độ cao là 1 mét 42, mỗi người sẽ có 3 cơ hội cho mỗi độ cao, trong 3 cơ hội này, nếu một người thành công, một người thất bại, như vậy có thể phân thắng bại.”
Nói xong, cầm lấy danh sách: “Số 12, nhảy đầu tiên.”
Số 12 hít sâu một hơi, chạy lấy đà, tăng tốc, nhảy lên, cái mông chạm nhẹ vào sào ngang nhưng không gặp nguy hiểm, thành công nhảy qua.
Áp lực đè nặng lên Diệp Uyển Giai, nàng đeo vải số 19, thân hình gầy gò cao lớn, hai gò má bị phơi nắng đến phấn hồng, trên trán có hai vệt mồ hôi nóng hổi, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào sào ngang kia.
Thay đổi vài nhịp thở, hướng sào ngang chạy tới, tăng tốc, nhảy lên.
Tương tự, mông nàng nhẹ nhàng lướt qua sào ngang, nhưng không may mắn bằng số 12. Sào ngang rung chuyển hai cái, lạch cạch rơi xuống.
“A…”
“Số 19, lần nhảy thứ nhất thất bại.” – Trọng tài tàn nhẫn tuyên bố kết quả, yêu cầu tình nguyện viên đặt lại sào ngang, “Em có 2 phút chuẩn bị.”
2 phút.
Diệp Uyển Giai hai tay chống đầu gối, thân hình gầy gò tựa như một con mèo, sống lưng cao cao cong lên, ngẩng đầu nhìn sào trúc cao 1,42 mét.
Nếu không nhảy qua được, số 12 sẽ tự nhiên giành chiến thắng, đứng vị trí thứ 3 trong cuộc thi nhảy cao nữ năm nay.
Mà nàng cũng sẽ mất đi cơ hội được gặp Bùi Tô Diệp hàng ngày trong suốt một tuần.
Không, không được, lần này phải nhảy qua.
Nàng hít sâu vài cái, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại khoảng thời gian luyện tập mỗi ngày, cũng như kỹ thuật quay lưng mà Bùi Tô Diệp đã dạy nàng, lúc nào thì chạy nước rút, lúc nào thì giơ chân, lúc nào thì nhảy lên, nàng nhẩm lại điều đó 9 lần, sau đó hướng về phía trọng tài giơ tay, tỏ ý chính mình đã sẵn sàng.
Diệp Uyển Giai, ngươi nhất định làm được!