Chương 16 - Chương 16
Sáng sớm hôm sau, đúng 6 giờ rưỡi báo thức vang lên, Mục Nam Dữ vừa
xuống giường vừa dụi dụi mắt, cậu thấy Bạch Cảnh Đàm đã rửa mặt xong,
đang ngồi trên bàn ăn sáng.
Ngay cả Quan Phương cũng đang đứng bên cạnh bồn rửa mặt đánh răng, còn chào hỏi với cậu: “Dữ ca, chào buổi sáng!”
“Chào.”
Mục Nam Dữ liếc liếc mắt nhìn Bạch Cảnh Đàm đang nhàn nhã ăn sáng, chỉ là
ăn cái bánh mì thôi mà, nhưng mà động tác của hắn rất thong thả, cực kỳ
đẹp mắt.
Nhớ tới những việc ngày hôm qua, Mục Nam Dữ nuốt lời
chào vào trong bụng, nhẹ nhàng quay mặt đi, vừa lấy kem đánh răng vừa
hỏi Quan Phương.
“Sao hôm nay dậy sớm vậy?”
“Dữ ca cậu
quên rồi hả? Chỉ có hôm qua lấy quân phục nên mới tập trung lúc 10 giờ
thôi. Từ hôm nay trở đi 7 giờ sáng là phải có mặt ở sân thể dục rồi,
chúng ta dậy vậy là còn trễ đó!”
Mục Nam Dữ nhướng mày: “À đúng rồi, trưa nay tôi có hẹn ở một nhà hàng Tây, tôi có nên ăn mặc chỉnh tề một chút không nhỉ?”
“Có hẹn, còn là nhà hàng Tây? Trời mọe Dữ ca, cậu có chuyện gì hay ho sao
không kể tớ nghe với!?” Quan Phương nháy nháy mắt, “Dữ ca được nhiều cô
gái ưa thích tới vậy, cậu đi với ai….”
Đột nhiên một tiếng “xoạt” vang lên, là tiếng ghế dựa ma sát với mặt đất.
Mục Nam Dữ quay đầu, nhìn thấy Bạch Cảnh Đàm đứng lên, tay trái lấy khăn
giấy ra lau tay, nhưng chà sát rất mạnh, khớp xương trên mu bàn tay nhô
lên, làn da cũng trắng bệch hơn.
“Gái gú cái gì, tôi tập bơi thôi đã bận lắm rồi, làm gì có thời gian đi tìm con gái?”
Mục Nam Dữ khó hiểu nhìn chằm chằm Bạch Cảnh Đàm, nhìn thì nhìn chứ không hề có ý định nói chuyện với hắn.
“Tôi đi ăn với Lâm An, hôm qua cậu ấy kết bạn với tôi. Nhất quyết muốn mời
tôi đi ăn, nói là đã đặt bàn rồi, không đi thì mất tiền lãng phí.”
Quan Phương “xì” một tiếng: “Tớ còn tưởng Dữ ca bỏ rơi tớ với Đàm ca mà
thoát FA trước! Nếu đi ăn cơm với con trai thì chỉ cần đừng mặc quần xà
lỏn áo ba lỗ là được rồi, mặc đại cái áo sơ mi nào chả được.”
Mục Nam Dữ gật gật đầu, mở tủ ra lấy một cái áo sơ mi màu xanh nhạt ném lên giường.
Sau khi rửa mặt sơ sơ, cậu cầm hộp kính bơi đi ra cửa, còn quay lại vậy tay với Quan Phương.
“Tôi phải tới hồ bơi huấn luyện đây, tập xong sẽ tới sân thể dục tập hợp luôn. Trưa nay ăn cơm cũng không cần chờ tôi.”
“Ok, Dữ ca!”
Quan Phương đóng cửa phòng ngủ lại, mới vừa xoay người đã thấy Bạch Cảnh Đàm đội xong mũ, cái mũ che hết phần tóc trên trán, đôi mắt dưới gọng kính
bạc cực kỳ nghiêm túc lạnh lùng.
“Đàm ca, cậu định đi à?”
“Ừ.”
“Trưa nay Dữ ca ăn cơm với Lâm An rồi, vậy hai chúng ta…”
Bạch Cảnh Đàm kéo vành mũ xuống, thấu kính trong suốt lóe lên một tia sáng.
“Cậu hỏi Mục Nam Dữ xem họ ăn cơm ở đâu… Chúng ta cũng tới đó.”
Đúng 12 giờ trưa, đội hình huấn luyện quân sự giải tán.
Mục Nam Dữ về phòng ngủ tắm rửa xong thay áo sơmi với quần dài, bắt một chiếc taxi đi tới nhà hàng cậu đã hẹn Lâm An.
Nhà hàng mà Lâm An đặt bàn có không gian khá yên tĩnh, trong không khí còn
có hương thơm nhè nhẹ, Mục Nam Dữ đi theo phục vụ lên trên tầng hai,
liếc mắt thấy nhãn hiệu của mấy chai rượu vang đỏ trên quầy, cậu biết
giá của nhà hàng này không hề thấp chút nào.
“Dữ ca, anh tới rồi!”
Mục Nam Dữ kéo ghế ngồi xuống, nhìn Lâm An mặc một cái sơ mi trắng, từng
cái nút áo cũng cực kì tinh xảo, cả mặt dây chuyền nhìn lướt cũng biết
là đồ đắt tiền, cậu ta nhiệt tình đưa thực đơn cho cậu.
“Dữ ca,
anh nhìn xem muốn ăn món gì? Anh cứ gọi đi, không cần khách sáo với em,
hôm qua nếu không nhờ có ăn thì em đã bị tên khốn nạn kia….”
Lâm An vừa nói vừa đứng lên đi qua ngồi cạnh Mục Nam Dữ, trong lúc nhìn thực đơn còn áp sát cả người lên cánh tay Mục Nam Dữ.,
“Tôi ăn gì cũng được, cậu gọi đi.”
Mục Nam Dữ lật lật hai trang thực đơn, vừa đáp lời vừa đẩy thực đơn trở lại.
Từ nhỏ cậu đã sống cùng với chú, mặc dù không thiếu ăn thiếu mặc nhưng
cũng rất ít khi đến những nhà hàng cao cấp như này, cậu chỉ thấy mấy
chai rượu vang đỏ sau khi gặp lại cha của cậu, nhưng cậu không quan tâm
phải ăn sang mặc đẹp.
Hơn nữa Lâm An ngồi ngay bên cạnh cứ chớp
chớp đôi mắt nâu, ánh mắt có chút nóng bỏng, nãy giờ vẫn quét lên xuống
cả người cậu khiến cậu càng ngày càng không thoải mái.
“Vậy cho tôi hai phần bít tết. Anh ăn gan ngỗng không, hay gọi ốc sên nhé?”
Lâm An cũng nghe lời tự gọi món, đôi mắt nhìn như vẫn xem thực đơn, nhưng
thật ra vẫn thường xuyên nhìn đến gương mặt cảu Mục Nam Dữ.
Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào: “Dữ ca, em còn chưa kịp hỏi, ký túc xá của anh ở đâu thế? Sau này em có thể đến phòng của anh chơi được không?”
“Tôi…”
Mục Nam Dữ bình tĩnh bỏ khuỷu tay sắp chạm vào cánh tay của Lâm An xuống
dưới bàn, đang định nói gì đó, ánh mắt nhìn lướt qua cầu thang đột nhiên khựng lại, tiếng nói cũng ngưng bặt.
Bạch Cảnh Đàm từ từ bước
lên cầu thang. Cùng mặc áo sơmi trắng nhưng trên người Lâm An thì có vẻ
rườm rà phức tạp, còn người nào đó lại thấy thanh tao sạch sẽ.
Hai nút áo mở bung, lộ ra xương quai xanh cùng một khoảng da thịt, khóe mắt và lông mày nhìn có vẻ lãnh đạm nghiêm nghị, cho dù có đi cùng những
người mặc âu phục giày da chững trạc thì hắn vẫn nổi bật nhất.
“Dữ ca! Trùng hợp quá nhỉ!”
Phía sau Bạch Cảnh Đàm, Quan Phương vừa liếc mắt đã thấy Mục Nam Dữ, lập tức chạy vài bước lên cầu thang.
Mục Nam Dữ kinh ngạc nhìn Bạch Cảnh Đàm, nhưng cũng rất nhanh trở lại bình thường:”Sao các cậu lại tới đây?”
Quan Phương thật thà nói:”Là do Đàm ca…”
“Tôi nghe bảo đồ ăn ở nhà hàng này không tệ nên muốn mời Quan Phương tới đây ăn, vô tình gặp cậu ở đây.”
Bạch Cảnh Đàm nói xong liền đi tới cái bàn ngay bên cạnh Mục Nam Dữ, đốt ngón tay thon dài gõ nhè nhẹ trên mặt bàn.
Hắn nhếch khóe môi nhìn chằm chằm vào Lâm An đang dính sát lên người Mục Nam Dữ, giọng nói lại lạnh như ở dưới hầm băng.
“Nếu đã gặp nhau rồi, hay là Tiểu Dữ giới thiệu cho tụi tôi mấy món ngon đi?”
Vụ up ảnh lên chỗ bình chọn hoa khôi còn chưa giải quyết xong đâu nha, ai thèm giới thiệu món ngon cho cậu chứ…
Mục Nam Dữ nhíu nhíu mày, miệng vừa hé ra tính nói thì đã nghe thấy tiếng Quan Phương cười cười.
“Lâm An, sao cậu không ngồi đàng hoàng thế, trong người không khỏe hay sao? Sao mà cứ đu lên người Dữ ca vậy?”
Mục Nam Dữ ngẩn người chớp chớp mắt, nghiêng mặt nhìn sang, lúc này mới
phát hiện Lâm An đang ngồi bên cạnh mà gần như dính sát lên người cậu,
gò má cậu ta cũng muốn dán lên tay cậu luôn rồi.
Ngay cả anh em
bạn bè thân thiết cũng rất hiếm khi ngồi gần nhau như vậy, chứ đừng nói
là hai người chỉ vừa quen biết nhau gần đây.
Mặc dù suy nghĩ của Mục Nam Dữ lúc nào cũng thẳng đuồn đuột, nhưng bây giờ trong lòng cậu cũng thấy có gì hơi là lạ.
Cậu ho nhẹ một tiếng rồi chậm rãi đứng lên, nhỏ giọng nói một tiếng “Xin
lỗi” với Lâm An, vừa nói vừa nhích từng bước về phía Bạch Cảnh Đàm.
Trên mặt vẫn mang vẻ khó chịu.
“Mắc gì tôi phải giới thiệu cho cậu, muốn ăn gì thì tự xem thực đơn đi chứ?”
Mục Nam Dữ vừa đi đến cái bàn bên cạnh, đột nhiên Bạch Cảnh Đàm ấn mạnh làm cậu ngồi luôn lên cái ghế ở đó.
Hai tay của hắn chống lên bàn, vô tình hữu ý giam cậu lại trong vòng tay
của hắn, nhưng mà hắn vẫn duy trì khoảng cách lịch sự vừa đủ nên cậu
cũng không cảm thấy bị gò bó khó chịu.
Bạch Cảnh Đàm hơi cúi người xuống:”Nếu tôi không gọi cậu qua đây, Tiểu Dữ tính để cậu ta ôm cậu luôn sao?”
Mục Nam Dữ nghe thấy giọng nói trầm thấp của đối phương thì hơi ngẩng đầu nhìn hắn, hơi nhướng mày, đôi mắt thì lóe lên.
Cậu lười biếng nói:”Vậy cũng tốt hơn cậu, ít nhất cậu ta không đăng ảnh tôi lên bình chọn hoa khôi.”
Hai người giằng co một lát.
Cho tới khi Quan Phương đẩy cuốn thực đơn đến.
“Dữ ca Đàm ca, hai ngươi thì thà thì thầm gì với nhau đó? Xem thực đơn đi nè!”