Chương 14 - Chương 14
Mấy ngày tiếp theo trong trường cũng không có chuyện gì đặc biệt, diễn đàn trường vẫn nhiệt tình thảo luận về Mục Nam Dữ và Bạch Cảnh Đàm.
Không biết ai hỏi ra cái câu “Trong hai người họ ai đẹp trai hơn”, làm cho đám sinh viên cãi nhau một hồi liền chia làm 3 phe.
【 Mấy người cứ thấy hai trai đẹp đứng cạnh nhau là tưởng tượng bậy bạ, sơ hở là gán ghép, sơ hở là dựng cp vậy cũng được hả? Bạn bè thân thiết thấy nhau sắp ngã thì đỡ chút thôi cũng không được à? Hề hước quá đi. 】
【 Đúng vậy, còn dám bảo Mục Nam Dữ nằm dưới, mấy người có vô duyên quá hông zậy? 】
【 Dữ ca của tôi – quán quân bơi lội! Dữ ca của tôi – đẹp hơn mặt trời! Dữ ca của tôi – nam thần Nam Dương! 】
Ở dưới ngay lập tức có người không đồng tình.
【 ai thừa nhận nam thần của Nam Dương là Mục Nam Dữ? Nam thần chắc chắn phải là Bạch Cảnh Đàm! Chưa nói đến mấy thứ khác, chỉ cần so điểm thi đại học thôi thì Bạch Cảnh Đàm đã bỏ xa Mục Nam Dữ mười con phố! 】
【 Đàm ca của tôi – thủ khoa đại học! Đàm ca của tôi – học bá lạnh lùng! Đàm ca của tôi – nam thần Nam Dương! 】
Còn có một vài fan CP nhảy vào khuyên can.
【 Thôi nào chời ơi, cả hai đều là tuyệt sắc nam nhân, đừng cãi nữa đừng cãi nữa! 】
Ngay sau đó có một người không chê ít chuyện gửi cái link bình chọn vào diễn đàn.
【 bình chọn trai xinh gái đẹp đại học Nam Dương, tới đây tới đây, mau mau vote cho người đẹp trong lòng bạn đi! 】
……
Bạch Cảnh Đàm ngồi trên ghế, một tay kê trán một tay lướt điện thoại, sườn mặt góc cạnh lộ rõ dưới ánh đèn, gương mặt có vẻ hơi buồn ngủ, nhưng tư thế ngồi vẫn thẳng tắp như cây tùng.
Quan Phương mới vừa rửa mặt xong:”Đàm ca, cậu đang xem cái gì á?”
Bạch Cảnh Đàm nghiêng đầu nhìn qua cánh cửa đang khép hờ, nhàn nhạt đáp: “Đang xem diễn đàn trường ―― Hôm nay tiểu Dữ không vui là vì mấy chuyện này sao?”
Mục Nam Dữ mới đi xuống dưới lấy nước ấm cho hắn uống thuốc, chưa về phòng ngay được.
“Chắc vậy á… Tính cách của Dữ ca, chắc chắn là không thích mấy lời nói nhảm kia. Nhưng mà chuyện này cũng qua rồi, Dữ ca cũng đâu có nhắc lại nữa đâu!”
Bạch Cảnh Đàm cũng không đáp lại có hay không, thấp giọng “Ừm” một tiếng, lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Cái link bình chọn đã nằm chễm trệ trên top của diễn đàn.
Sau khi nhấp vào thì chia làm hai bảng bình chọn, một bên là nam thần một bên là hoa khôi, trên đó đã không có ít hình ảnh người khác đăng lên để bình chọn.
Hai bức ảnh đầu tiên là hắn và Mục Nam Dữ.
Tấm ảnh của Mục Nam Dữ là chụp sau khi cậu đạt giải quán quân bơi lội, chính là tấm ảnh được treo trên bảng tin chúc mừng.
Người thanh niên đeo huy chương trên cổ nở nụ cười sáng láng, tóc thì ướt đẫm nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời.
Phía dưới còn có tên người đăng tấm ảnh lên, bên dưới đề: Lâm An.
“Bạch Cảnh Đàm, Bạch Cảnh Đàm? Uống thuốc này, ngẩn người gì vậy!”
Lúc Mục Nam Dữ mang bình nước ấm bước vào phòng, nhìn thấy người đang ngồi cạnh bàn kia rũ mắt lạnh lùng, quai hàm cũng căng chặt, nhìn chằm chằm vào điện thoại suy nghĩ gì đó.
Cậu kêu ba tiếng rồi hắn cũng không thèm nghe, nên cậu đành phải đặt mạnh cái ly xuống bàn.
“Bạch Cảnh Đàm!”
Đối phương ngẩn ra chớp mắt một cái, quay đầu nhìn cậu, đầu ngón tay đặt trên màn hình điện thoại khẽ nhúc nhích.
“Xin lỗi, tôi vừa mới thất thần.”
Mục Nam Dữ đẩy bình nước ấm đến trước mặt hắn, vì buồn ngủ nên giọng nói cũng uể oải.
“Không sao, Dữ ca mệt rồi, tạm thời không thèm tính toán với cậu. Sáng mai tôi còn phải đến hồ bơi luyện tập, đi ngủ trước đây, lát nữa cậu có đi tắm thì nhẹ nhàng chút.”
“Được.”
Mục Nam Dữ đang xoay người tính chui vào màn đi ngủ, trong lúc đó mắt cậu vô tình nhìn lướt qua màn hình điện thoại vẫn còn đang sáng của Bạch Cảnh Đàm.
Bình chọn hoa khôi Đại học Nam Dương…
Chậc, không nhìn ra nha, Bạch Cảnh Đàm cũng quan tâm mấy cái này cơ đó.
Mục Nam Dữ khẽ “xì” một tiếng, trêu hắn: “Ồ, Bạch Cảnh Đàm, bây giờ mới nhập học được hai ngày thôi mà cậu đã để ý đến cô gái nào rồi à?”
Bạch Cảnh Đàm nhướng mày, giọng nói hơi trầm: “Sao cơ?”
“Vờ vịt cái gì, không phải cậu đang xem bình chọn hoa khôi à ―― cậu để ý cô nào đẹp lắm hả, đừng giấu nữa, cho tôi xem với.”
“…Cậu nhìn nhầm rồi.”
“Tôi nhìn nhầm?” Mục Nam Dữ bỗng nhiên thấy tim đập hơi nhanh, trong lòng có chút không vui, khó chịu nhíu mày, “Thị lực tôi 5.2 đó, cậu nói tôi nhìn nhầm?”
Mục Nam Dữ nhìn Bạch Cảnh Đàm che che điện thoại, hừ cười một tiếng lập tức duỗi tay qua giành lấy di động của hắn.
“Không phải chột dạ thì cậu che điện thoại làm gì? Tôi chắc chắn không có nhìn nhầm, tôi không tin ――”
Bàn ghế trong ký túc xá xếp san sát nhau chừa lại một khoảng đường đi khá nhỏ, Mục Nam Dữ ngăn không cho Bạch Cảnh Đàm đứng dậy, một tay chống bàn một tay nắm lấy cái tay đang cầm điện thoại của Bạch Cảnh Đàm.
Cậu không chú ý nên cẳng chân vướng phải cái ghế, chạm vào vết bầm tím chưa tan, Mục Nam Dữ hít sâu một hơi, tay cũng buông lỏng, ngay sau đó cậu bị một người nắm chặt lấy eo, kéo vào trong lòng ngực.
Mục Nam Dữ theo bản năng chống hai tay lên bàn, vốn dĩ cậu đang đứng trên cao nhìn xuống, nhưng bây giờ hai đầu gối lại khuỵu xuống, gần như ngồi lên đùi Bạch Cảnh Đàm, tay ai kia lại chặt chẽ siết lấy eo cậu.
Từ trên cao nhìn xuống bây giờ lại thành nhào vào lòng người ta.
Tư thế này nhìn sao cũng thấy khó xử.
“Dữ ca, Đàm ca, quãi đạn! Hai cậu có có thấy cái bình chọn hoa khôi nam thần gì chưa ――”
Mục Nam Dữ và Bạch Cảnh Đàm đồng thời quay đầu nhìn Quan Phương.
“Cái quần gì vậy?!”
Mặt Mục Nam Dữ nóng bừng, cậu giãy giụa muốn thoát khỏi người Bạch Cảnh Đàm, giải thích cho Quan Phương vẫn đang hoang mang không hiểu gì cả.
“Lúc nãy Bạch Cảnh Đàm đang xem cái bình chọn hoa khôi đó. Tôi muốn xem xem cậu ta chọn cho cô gái nào, nhưng mà cậu ta không cho tôi coi, nên tôi mới phải giành điện thoại với cậu ấy.”
“Ồ… ra là hai cậu đang giành cái điện thoại.” Quan Phương thầm thở phào, “Dữ ca, người ta chọn cậu với Đàm ca ――”
“Tôi với cậu ấy làm sao?”
Mục Nam Dữ vừa đi vào toilet vừa phẩy phẩy cổ áo cho bớt nóng.
Trên hông cậu như có một vòng lửa thiêu, nhiệt độ nóng rực từ tay của Bạch Cảnh Đàm vẫn còn lưu lại làm cậu có chút khó chịu.
“Cái này… hơi khó nói, link bình chọn ở trên diễn đàn, Dữ ca cậu tự xem đi!”
Mục Nam Dữ hất nước lạnh lên mặt hai lần, cuối cùng cũng hạ nhiệt được.
Cậu đợi một lúc mới quay lại phòng ngủ, tóc trên trán vẫn còn nhỏ nước, mắt đen láy bị hơi nước làm cho nhòe đi, trông có vẻ biếng nhác nhưng lại không làm người chán ghét.
“Được rồi, lát nữa tôi tự xem… Không lẽ tôi với Bạch Cảnh Đàm đều nằm trong danh sách bình chọn nam thần?”
“Ờm, không chỉ vậy thôi đâu…”
Sự tò mò của Mục Nam Dữ mới vừa bị cái ôm của Bạch Cảnh Đàm làm cho tan biến giờ lại quay trở về.
“Chẳng lẽ tôi với cậu ta được bình chọn làm hoa khôi?”
Vừa dứt lời, cậu thấy mắt Bạch Cảnh Đàm chợt lóe, cái vẻ lạnh như băng trên mặt hắn khẽ nứt, môi mỏng hơi động nhưng cũng không nói tiếng nào.
Mục Nam Dữ nhướng mày: “À… tôi biết rồi, chắc chắn là số phiếu bình chọn cho tôi cao hơn Bạch Cảnh Đàm!”
Cậu có chút đắc ý:”Này cũng bình thường dễ hiểu mà, dù sao thì sinh viên trường ta mắt cũng đâu có mù…”
Mục Nam Dữ lấy điện thoại của mình ra rồi nhấp vào cái link bình chọn nọ.
Trong bảng bình chọn nam thần, số phiếu của cậu với Bạch Cảnh Đàm vô cùng sít sao, khi thì cậu hơn, khi thì Bạch Cảnh Đàm cao hơn.
Cậu hơi tiếc nuối cắn cắn môi dưới.
Sau đó lại chọn xem bảng bình chọn hoa khôi, muốn xem xem là mỹ nhân nào khiến Bạch Cảnh Đàm phải nhìn đến thất thần vậy.
Nhìn thấy tên của người đứng ở vị trí cao nhất bảng xếp hạng, là tên của cậu.
Tấm ảnh là dáng vẻ của cậu khi chạy qua vạch đích trong đại hội thể thao ở trung học.
Người đăng tải ảnh: Bạch Cảnh Đàm.