Chương 9 Kết cục của không có tiền
Cô đứng nhìn tủ quần áo suy nghĩ một hồi, sau đó quyết định đi xuống thương lượng với Hoắc thiếu đình.
“Thiếu Đình.”
Lúc trước gọi hắn một tiếng “ông xã”, là bởi vì cô mới xuyên không tới đây không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bây giờ không thể gọi như thế được nữa.
Hoắc Thiếu Đình ngẩng đầu nhìn cô, nhìn thấy trên người cô còn chưa thay quần áo, nhất thời nhíu mày: “Cô đi lên nửa giờ sao còn y như vậy?”
Dung Đại thở dài, cuộc sống của người không có tiền thật khổ.
Nếu cô có tiền mua quần áo, thì sao có thế bị hắn tức giận với mình?
Cô lại thở dài một hơi, ánh mắt có chút bất đắc dĩ: “Quần áo của tôi không thích hợp tham dự hoạt động, anh xem có thế tìm bạn gái khác thay thế hay không?”
Cô đang tạo cơ hội cho hắn và ôn Thi Lan!
Sắc mặt Hoắc Thiếu Đình liền đen như mực, sao cô gái này cứ không tim không phổi như vậy chứ?
Cô muốn hắn ở bên ồn Thi Lan như vậy sao?
“Đại thiếu gia, quần áo của phu nhân thật sự không thích hợp tham dự hoạt động, màu sắc đều quá tối.”
Dì Vương đang thu dọn bàn ăn, giải vây cho Dung Đại.
Hoắc Thiếu Đình không chú ý tới tủ quần áo của cô, vừa rồi còn tưởng rằng cô cố ý kiếm cớ qua loa tẳc trách mình.
Nghe Dì Vương giải thích xong, sắc mặt hắn mới dịu đi.
“Thời gian còn sớm, có thể đi mua.” Hoắc Thiếu Đình lạnh lùng nói một câu.
Dung Đại nhìn thoáng qua đồng hồ trong phòng khách, còn một tiếng nữa là mười một giờ.
“Còn kịp không?”
“Cô có thời gian ở đây hỏi, còn không bằng thay quần áo đi lên xe.” Người đàn ông lạnh lẽo, đứng dậy đi ra ngoài.
Dung Đại vội vàng lên lầu chọn một bộ quần áo miền cưỡng thay vào, vội vàng xuống thì thấy xe đã dừng ở cửa.
Ngồi bên cạnh Hoắc Thiếu Đình, hơi thở mát lạnh trên người hắn bay vào chóp mũi cô, hơi thở lạnh lùng như vậy khiến người bình thường khó có thể tới gần.
Bình thường ánh mẳt của loại đàn ông như hắn rất khắc khe, không phải cô tự khen chính mình, nhưng gương mặt này của nguyên chủ rất giống với gương mặt kiếp trước của cô, ngũ quan sắc nét vô cùng dề nhìn, nhất là đôl mẳt phượng vô cùng khác biệt hiếm người có này.
Còn Ôn Thi Lan chỉ là con của một gia tộc bình thường, người như vậy có thể làm vợ của một gia đình bình thường còn được, làm sao đủ khí chất đế bước chân vào làm chính thất của nhà hào môn vọng tộc.
Hoắc Thiếu Đình sao lại nhìn trúng cô ta chứ?
“Đẹp không?” Hoắc Thiếu Đình đột nhiên quay đầu hỏi cô.
Đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của hắn, Dung Đại hoảng sợ, vội vàng ngồi xuống: “Rất đẹp, nhìn nhiều thứ xinh đẹp có thể làm cho tâm tình vui vẻ.”
Hoắc Thiếu Đình nhíu mày.
Cho nên cô nhìn hắn lâu như vậy, chính là vì để cho tâm tình vui vẻ? Sao hắn còn không biết mình còn có công dụng này?
Hai người đến trung tâm mua sắm xa hoa nhất Thịnh Kinh, đây là lần đầu tiên Dung Đại ra ngoài cho nên đối với hết thảy chung quanh đều rất tò mò, trong mắt đều lóe ra quang mang lấp lánh.
Hoắc Thiếu Đình nhìn cô như chưa từng thấy qua những thứ này, lại nhịn không được nhíu mày, nhớ tới lúc cô ớ Hoắc gia hình như rất ít khi ra ngoài.
Hắn xoay người lấy di động ra gọi điện thoại cho trợ lý.
“Hoạt động đối thành ba giờ chiều, bây giờ cô có rất nhiều thời gian để mua sắm.”
Hoắc Thiếu Đình cúp điện thoại, dùng giọng điệu bình thản nói với cô.
Dung Đại sửng sốt, trong lòng có chút vui mừng, vừa rồi cô còn có chút tiếc nuối không thế dạo xem lâu hơn, quả là ông trời không phụ lòng cô.
Nhưng mà…..tiền mua quần áo là
do cô tự bỏ ra sao?
Trong túi cô không có một đồng
nào.
Trên mặt cô lộ ra vẻ khó xử, cẩn thận từng li từng tí đuối theo bước chân của Hoắc Thiếu Đình, nhỏ giọng hỏi anh: “Tiền… tiền mua quần áo, tôi có thể trả góp không?”
Thấy bộ dáng cẩn thận từng li từng tí nói những lời này của cô, Hoắc Thiếu Đình liền cảm thấy buồn cười, hắn muốn tách đầu người phụ nữ này ra, nhìn xem đầu óc cô còn có thể sửa được không.
“Có thể.”
Trong lòng Dung Đại thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng như vậy rất mất mặt, nhưng cô cũng không còn cách nào khác.
Sau đó hai người đi dạo trong trung tâm thương mại một vòng, nơi này đều là nhãn hiệu cao cấp, đẹp thì có đẹp nhưng giá cả quá đắt đỏ.
Lúc tối cô có tìm hiểu trên mạng về đơn vị tiền tệ của thời đại này, đồ ở đây không có cái nào cô có thể mua nổi.
Nhưng hoạt động hôm nay lại không được thất lễ.
“Cái này đi.”
Cô chọn trúng một chiếc váy dài có thắt lưng màu xanh da trời, cúc áo rất có hơi thở của sự củ kĩ, hơn nữa thắt lưng dệt thủ công, rất có hương vị cổ xưa.
Bộ đồ này bận tham dự hoạt động cũng không có gì sơ suất, bình thường cũng có thể mặc, đối với người hiện tại không có két bạc nào trong người mà nói thì vô cùng tiện lợi.
Hoắc Thiếu Đình ngồi trên sô pha, nhìn thoáng qua bộ váy dài cô chọn, đúng là rất thích hợp với cô.
“Nghe cô ấy. “Hắn thản nhiên phân phó một câu.
Nhân viên bán hàng lập tức gói quần áo lại, Hoắc Thiếu Đình đi thanh toán, Dung Đại nhìn hóa đơn trong tay, trong lòng đang rỉ máu.
Một bộ quần áo đã tốn của cô tám vạn tệ, nhưng trong mắt hắn chẳng là cái mốc xì gì cả.
“Còn muốn xem nữa không?”
Hoắc Thiếu Đình thấy cô xách túi đồ, trên tay nắm chặt biên lai như sợ bay đi, ánh mắt hẳn có chút xem thường.
“Không không không, có cái này là đủ rồi, bình thường tôi cũng rất ít khi ra ngoài.”
Dung Đại vội vàng lắc đầu, bước nhanh ra phía trước, đồ trong này có cho cô cũng không dám nhìn.
Hoắc Thiếu Đình nhìn cô hốt hoảng bỏ chạy cũng không vạch trần tâm tư của cô, nhìn đồng hồ đeo tay, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Hắn từng nói trong thời gian cô còn là vợ của hân, thì tất cả chi phí hắn cũng sẽ không keo kiệt với cô.