Chương 8 Thân hình cũng không tệ lám
Yến hội này bởi vì Dung Đại “hiểu chuyện”, cho nên đặc biệt hòa hợp, buổi tối khi trở lại nhà cũ, Hoắc thái thái vần còn đỏ mặt.
Còn bà cụ Hoắc có chút khó chịu, nhưng Dung Đại vẫn kiên trì dỗ dành.
Lúc cô đi tới trước phòng, nghe được trong phòng truyền đến tiếng nước chảy, bước chân do dự một chút, nhưng vẫn đẩy cửa đi vào.
A!
Vừa mở cửa đã thấy Hoắc Thiếu Đình đế trần nửa người trên, cô cả kinh lập tức che mắt xoay người đi.
Tên này sao có thể phóng đãng như vậy chứ?
“Muốn đánh thức cả nhà sao?”
Ánh mắt Hoắc Thiếu Đình lạnh lùng nhìn cô, âm thanh u lãnh, mở tủ quần áo lấy áo sơ mi trắng ra thay.
Dung Đại cả người đều cứng ngắc, tuy rằng không phải cô chưa từng gặp qua đàn ông, nhưng đàn ông kiếp trước cô nhìn thấy cũng chỉ có Hoàng Thượng.
Hoàng thượng cũng không phóng đãng như hắn, cởi sạch quần áo chạy lung tung khắp nơi.
“Anh, anh mau mặc quần áo vào.”
Cô nói chuyện có chút gấp gáp, cũng có chút lo lắng sợ bị người Hoắc gia nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Hoắc Thiếu Đình cầm laptop đang định từ sau lưng cô đi tới, thấy cô còn chặn ở cửa không nhúc nhích, dứt khoát xoay người ngồi ở trên sô pha: “Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, đây là biểu hiện của một người vợ sao? Hay cô định kí thỏa thuận ly hôn ngay bây giờ”
“Không!”
Nghe được bốn chữ “Thỏa thuận ly hôn”, Dung Đại giống như có phản ứng sinh lý, lập tức xoay người, nhanh chóng đóng cửa, ngữ khí kiên quyết.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, Hoắc Thiếu Đình có chút sững sờ.
Người phụ nữ này lại làm cái gì?
Trong lòng Dung Đại âm thầm giải thích với chính minh, thế giới này chính là như vậy, không giống như thời phong kiến ở kiếp trước.
Không phải chỉ là để trần phần trên thôi sao? Thân thể của hắn cũng tàm tạm thôi, quả thật không có gì ngạc nhiên cả.
Cô vừa nghĩ, vừa quét mắt nhìn Hoắc Thiếu Đình, ánh mắt khen ngợi khẳng định: “Dáng người cũng không tệ lắm.
Nói xong, cô liền nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.
Vẻ mặt Hoắc Thiếu Đình hồ nghi, CÚI đầu nhìn eo bụng mình.
Cơ bụng tám múi, thân hình rắn chắc, sao vào miệng của người phụ nữ này chỉ có thể là cũng không tệ lắm?
Dung Đại ở trong phòng tắm gần một thế kỷ, chủ yếu là cô còn chưa chuẩn bị cho việc chung chăn chung gối cùng với Hoắc Thiếu Đình.
“Tối nay cô định ngủ trong bồn tắm
à?”
Hoắc Thiếu Đình đã xử lý xong công việc, thấy cô nửa ngày còn chưa chịu đi ra, nhịn không được nhíu mày hướng về phía phòng tâm nói một câu.
Người phụ nữ này ban ngày không phải còn muốn lấy lòng hắn sao? Sao ban đêm lại thay đổi nhanh như vậy?
Htamlinh247z, đúng là phụ nữ!
Sắc mặt Hoắc Thiếu Đình có chút không vui, Dung Đại lề mề từ phòng tắm đi ra nhìn hắn một cái, thấy hắn ăn mặc chỉnh tề.
“Anh muốn ra ngoài?”
Hoắc Thiếu Đình mất kiên nhẫn: “Chẳng lẽ muốn tôi ngủ ớ chỗ này?”
Dung Đại nhìn ra hẳn không vui, cho là mình nói sai, đầu óc của mình vừa rồi suy nghĩ cái gì thế này?
Ôn Thi Lan mới là mỹ nhân trong lòng của hắn.
Không tới chỗ cô ta, chẳng lẽ thật sự muốn ở đây à?
“Xin lỗi, tôi… hơi lâu một chút, anh có chuyện gì muốn nói không?”
Biết Hoắc Thiếu Đình sẽ không ngủ lại, trong lòng cô lập tức thoải mái, trên mặt lại lộ ra nụ cười khéo léo.
Hoắc Thiếu Đình nhìn nụ cười trên mặt cô, trong đầu lại nghĩ đến dáng vẻ ban ngày cô ra sức lấy lòng trong bữa tiệc, trên mặt lộ ra sự chán ghét.
“Ngày mai có một hoạt động, cô phải theo tôi tới tham dự, mười một giờ xuất phát.”
Dung Đại vội vàng lên tiếng: “Được.”
Đây là nghĩa vụ của cô, hiện tại cô không thế chọc giận Hoắc Thiếu Đình, nếu không cô sẽ phải ngủ ngoài đường.
“Cái kia… tôi có thể nhắc nhở anh một chuyện không?” Dung Đại bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhìn hắn đi tới cạnh cửa, chần chờ hỏi một câu.
Hoắc Thiếu Đình dừng bước, liếc mắt nhìn cô một cái: “Nói.”
“..Lúc anh ở bên ôn tiểu thư cẩn
thận một chút, nếu cô ấy mang thai, có thể đối với anh…”
RẦM!
Cô còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng đóng cửa kinh thiên động địa, to đến mức màng nhĩ ong ong một hồi.
Dung Đại hoảng sợ nhìn cửa phòng đóng chặt, nội tâm lập tức tự kiểm điếm lại bản thân, có phải cô đã xen vào việc của người khác hay không?
“Htamlinh247, mình trì hoãn chuyện tốt của người ta, còn ở chổ này lắm mồm.”
“Đổi lại là ai cũng sẽ không vui, lần sau phải chú ý giới hạn của mình.”
Dung Đại ai oán xong, cố nhịn cơn buồn ngủ ôm điện thoại di động lên giường.
Hoắc Thiếu Đình đóng cửa xong đứng trước cửa phòng, mặt âm trầm, nắm tay nắm chặt, người phụ nữ này…
Rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì?
Hoắc Thiếu Đình chỉ cảm thấy có chút nghẹn khuất, xử lý người phụ nữ này so với xử lý chuyện công ty còn khó giải quyết hơn nhiều.
Âm thầm hít sâu hai hơi, hắn đi sang phòng khách bên cạnh.
Dung Đại cũng không nghĩ tới Hoắc Thiếu Đình đi qua phòng bên cạnh ngủ, mà cho rằng hắn đi tìm ôn Thi Lan. Cô lên mạng đến nữa đêm, sau khi đặt báo thức thì ngủ thẳng cẳng.
Sáng sớm hôm sau, cô rửa mặt chuẩn bị dùng bữa sáng thì thấy Hoắc Thiếu Đình đã cầm laptop xử lý công việc.
Thật sự là làm khó hắn.
Đáy lòng Dung Đại nhịn không được thở dài, cho rằng tối hôm qua hẳn phải đến chỗ Ôn Thi Lan, sáng sớm hôm nay lại chạy về nhà giả bộ cho người khác xem.
Hoắc Thiếu Đình ngẩng đầu phát hiện cô dùng ánh mắt thương hại nhìn mình.
Thương hại???
Người phụ nữ này đang thương hại hắn?
Không đợi hắn hỏi, Dung Đại đã tự mình đến trước bàn ăn ngồi xuống, hỏi Dì Vương là bà cụ Hoắc và Hoắc thái thái đã dậy chưa, sau khi biết hai người đó còn chưa dậy, cô không thèm để ý đến Hoắc Thiếu Đình mà chuyên tâm dùng bữa sáng.
“Đại thiếu gia, ăn sáng đi”
Dì Vương bưng cháo đã nấu xong từ trong phòng bếp đi ra, gọi hắn một câu.
Dung Đại sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hoắc Thiếu Đình, tên này ở chỗ ôn Thi Lan cũng không ăn sáng sao? Thật đúng là không chỉ có một chút đáng thương.
“Dì Vương, để con.”
Cô vội vàng đứng dậy múc cho Hoẳc Thiếu Đình một chén cháo, dù sao cũng là mình phá hỏng chuyện tốt của người ta, thái độ nhất định phải tốt một chút mới được.
Thấy cô còn chưa tính là không có lương tâm, vẻ lo lắng trên mặt Hoắc Thiếu Đình giảm đi vài phần.
Dung Đại thở phào nhẹ nhõm, hào môn đại thiếu gia quả nhiên không dễ hầu hạ, tính khí không khác hoàng đế là mấy.
Sau khi dùng bữa sáng, Dung Đại liền lên lầu thu dọn, nhưng nàng phát hiện quần áo của mình ít đến đáng thương, nếu là đi tham dự hoạt động, hoặc là mặc lễ phục, hoặc là mặc tao nhã khéo léo một chút.
Nhưng trong tủ quần áo của cô ngoại trừ chiếc sườn xám ngày hôm qua ra, mấy cái khác đều tối om om, già dặn.