Chương 7 Thể Diện Là Không Tôn Tại
Dung Đại nói xong liền đứng dậy đi tháo trang sức xuống, còn tìm nhân viên khách sạn lấy một cái hộp nhung đựng vào.
Lúc cô từ trong nhà vệ sinh đi ra ngoài, không nhìn thấy Hoắc Thiếu Đinh cũng bước ra từ phòng bên cạnh, Hoắc Thiếu Đình thấy cái cổ trơn bóng của cô, đôi mắt phượng thâm thúy lóe lên, đương nhiên hắn biết bộ trang sức kia là bà nội cho cô.
Sao lại tháo ra vào giờ này?
Dung Đại cầm trang sức trớ lại đại sảnh, trên mặt tươi cười ôn hòa, nhìn bà cụ Hoẳc nói: “Bà nội, cháu cầm trang sức đưa cho mẹ trước, lát nữa lại đến với bà.”
“Đi đi.” Bà cụ Hoắc khoát tay, mặc dù không ngăn cản cô, nhưng Dung Đại nhìn ra được bà cụ rất mất hứng.
Htamlinh247zi, nghiệt do nguyên chủ tạo ra, hại cô phí tâm tư đi giải quyết, thật sự là nghiệt duyên.
Dung Đại thở dài một hơi, không biết lát nữa làm sao để dỗ bà cụ Hoắc vui vẻ, bằng không làm tốt đầu này mà đầu kia lại hỏng, vậy không phải bận rộn vô ích sao?
“Dung Đại, hôm nay chị uống nhầm thuốc à?”
Hoắc Mỹ Xu đi bên cạnh, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô.
Dung Đại lại cười cười, nụ cười chân thành tha thiết: “Không có, chị nghĩ thông suốt rồi, vui vẻ sống qua một ngày, không vui vẻ cũng phải sống qua một ngày, cho nên chị chọn vui vẻ mà sống.
Thế giới mới này bịa chuyện thật dê dàng, những thứ trên mạng tối qua cô xem được rất nhẹ nhàng liền có thể giúp cô hóa giải nguy khốn, trở về cô phải xem nhiều một chút.
Hoắc Mỹ Xu hồ nghi, nhưng không có chứng cứ đành phải câm miệng lại.
“Mẹ.” Dung Đại thu nụ cười trên mặt, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Hoắc phu nhân khẽ gọi một tiếng.
Hoắc phu nhân vốn bất mãn với cô, nhưng có nhiều người ở đây, ba ta cũng không thể nổi giận.
Hoắc phu nhân xoay người nhìn cô, lúc nhìn thấy cái cổ trơn bóng của cô, trong lòng cả kinh, còn tưởng rằng cô đã làm mất bộ trang sức.
“Mẹ, đây là trang sức lúc trước con mượn của mẹ, mẹ xem có chỗ nào hư hao không.”
Không đợi bà ta mở miệng, Dung Đại đã nói trước.
Tôn chỉ của Dung Đại: Phải đánh đòn phủ đầu.
Muốn sống, cô phải mở miệng trước, ở chỗ của cô mặt mũi gì gì đó là không tồn tại.
Cho nên vừa rồi cô mới nhanh chóng quyết định nói bộ trang sức này không phải của mình, như vậy chắc chắn sẽ thỏa mãn lòng hư vinh của bà ta mà cô cũng được cái tiếng con dâu tốt.
Chuyện như vậy nhất định phải làm ở đây, nếu như đợi trở về nhà mới làm thì hiệu quả sẽ không còn tốt lắm.
Quả nhiên, cô vừa nói xong những lời này liền nhìn thấy ánh mắt Hoắc phu nhân sáng lên, nhưng ngại người đông bà ta cũng không thật sự mô hộp ra kiểm tra, liền nháy mắt với Hoắc Mỹ Xu.
Dung Đại thấy rất rõ ràng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười hiền hòa, coi như không nhìn thấy.
Hoắc Mỹ Xu đương nhiên có thể hiểu được, một tay liền nhận lấy cái hộp trên tay cô, làm bộ bất mãn nói: “Mẹ, mẹ cũng quá thiên vị rồi đấy, lần trước con liếc mắt một cái mẹ cũng không cho, lần này lại đưa cho chị dâu đeo. Con mặc kệ, lần này con nhất định phải mở rộng tầm mắt!”
Nói xong liền mở hộp ra, nhìn thấy một bộ trang sức đặt ngay ngắn chỉnh tề bên trong, trên mặt Hoắc phu nhân lộ ra nụ cười.
Bà ta có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Dung Đại, trong lòng cũng vô cùng khó hiểu.
“Mẹ, màu sắc Phỉ Thúy này rất hợp với tuổi của mẹ, mẹ đeo lên khí chất sẽ càng thêm tao nhã xinh đẹp, mặt con non quá đeo lên thật sự không thích hợp, cám ơn mẹ đã cho con mở mang tầm mắt.”
Dung Đại đương nhiên nhìn ra được Hoắc phu nhân đang không hiếu chuyện gì xảy ra, cười tủm tỉm mở miệng nói, nhân tiện ở trước mặt mấy vị phu nhân khác cho bà chút thể diện.
Nói lời khen cũng không mất lạng thịt nào, loại chuyện không tốn sức mà có lợi cho mình, cô không ngại chút nào.
Hoắc phu nhân nghe thấy những phu nhân hào môn khen ngợi, trong lòng vui vẻ, nụ cười trên mặt sẳp thành đóa hoa hướng dương nở rộ.
“Đứa nhỏ này, mở rộng tầm mắt cũng là chuyện tốt, hôm nào con và Mỹ Xu cùng nhau đi chọn một ít trang sức tươi trẻ, mẹ tặng cho các con.”
Hoắc phu nhân vô cùng vui vẻ, nghe xong lời này của cô ít nhiều cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Coi như cô hiểu chuyện.
“Cám ơn mẹ!” Dung Đại làm bộ vui mừng lên tiếng, trên mặt tươi cười ôn hòa lại không thất lề.
“Mẹ, vậy hai người nói chuyện đi, con đi chơi với bà nội.”
“Đi đi, bà nội con cũng nhắc tới con, trò chuyện nhiều với bà ấy nhé.” Hoắc phu nhân gật đầu, cảm thấy mỹ mãn, đương nhiên sẽ không làm khó cô.
Thời điểm Dung Đại xoay người, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn bà cụ Hoắc đang đứng phía trước mặt ủ mày chau đáy lòng cô không khỏi lại thở dài nặng nề.
Cuộc sống không dễ dàng mà!
“Bà nội…”
Cô ngọt ngào gọi một tiếng, bước nhanh tới trước mặt bà cụ Hoắc.
“Bà nội giận con à?”
“Con nói xem?” Bà cụ Hoắc tức giận liếc cô một cái.
“Nếu bà nội tức giận, vậy thì con không đúng. Con biết bà nội đau lòng cho con, nhưng Mỹ Xu vừa rồi cũng nói trang sức kia đối với mẹ rất quan trọng. Quân tử không đoạt lòng người! Bà nội có thể hiểu cho con mà, đúng không?”
Dung Đại dùng giọng điệu dỗ trẻ con nói chuyện với bà cụ Hoắc, bà cụ Hoắc là người hiểu chuyện, đương nhiên có thể thấy rõ ràng cái chiêu trẻ con này của cô.
“Quên đi, dù sao cũng là cho con, con muốn cho ai nội cũng không quản.” Bà cụ Hoắc cũng không muốn làm cô khó xử.
“Bà nội là tốt nhất, như vậy đi, đợi con rảnh rỗi sẽ thêu cho bà nội một cái khăn được không?” Dung Đại thấy tâm tình bà dịu đi, lập tức đố thêm nước vào.
Hoắc Thiếu Đình đứng ở xa xa quan sát, cho nên người phụ nữ này tháo trang sức xuống là bởi vì nguyên nhân này?
Không biết vì cái gì, Hoắc Thiếu Đình nhìn dáng vẻ cô và bà cụ Hoắc nói cười, đáy lòng dâng lên một cảm giác quái dị.
Nhìn thấy cái cổ trơn bóng của cô, lại nhìn những người phụ nữ khác trong hội trường, hỏl xem có người nào là không lộng lẫy quý phái?
Ánh mắt hắn tối đi vài phần, đặt ly rượu xuống, xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại cho trợ lý.
Nếu đã đồng ý với cô, thì trong thời gian cô còn làm vợ của hắn, những thứ này cũng không thể để cô thiệt thòi được.