Chương 5 Tư Thế Phải Đúng
Hoắc Thiếu Đình nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, nhíu mày đi tới.
Trong lòng ôn Thi Lan nổi giận, cẳn răng theo sau.
Dung Đại đứng bên cửa sổ, nhìn xe cộ tấp nập phía dưới khách sạn.
“Hôm nay là ngày thứ ba, cô muốn tự mình nói hay là chờ tôi tuyên bố?”
Hoắc Thiếu Đình còn cách cô năm sáu bước thì ngừng lại, giọng nói vừa lạnh vừa ngông, không có chút cảm xúc nào.
Dung Đại trong lòng thở dài, cuộc sống của phụ nữ đời sau vẫn không dễ chịu gì!
Kỳ thật những chuyện này cũng không oán được Hoắc Thiếu Đình, dù sao nói trắng ra cũng là do nguyên chủ tự mình tìm lấy.
“ừ’
ừ, là từ cô mới học được, dùng rất mới mẻ.
Lúc kết hôn, tuy rằng hai người là bị ép, nhưng Hoắc Thiếu Đình đối với nguyên chủ vân rất tốt, nhưng nguyên chủ lại luôn trưng bộ mặt không nóng không lạnh, đối với Hoắc Thiếu Đình cũng không thèm quan tâm đến.
Lạnh nhạt như thế, ai còn có hứng thú cơ chứ?
Nhưng đây cũng không phải là điều tồi tệ nhất, ít nhất cô còn có cơ hội thay đổi.
Trong lòng cô xẹt qua đủ loại suy nghĩ, âm thầm hít sâu một hơi.
Ánh mắt cô đặt trên người ôn Thi Lan: “Đầu tiên, tôi muốn xin lỗi ôn tiểu thư vì lời nói lỗ mãng ngày đó. Hôm đó bới vì tôi vừa mới phẫu thuật xong đầu óc có chút hồ đồ, miệng nói những lời độc ác làm tổn thương ôn tiểu thư, tôi rất xin lỗi.”
Lời xin lỗi của cô vừa ôn nhu lại vừa thành khẩn, không có chỗ nào nhìn ra sơ hở.
Ôn Thi Lan ngây ngẩn cả người, trong lòng không khỏi đề phòng, Dung Đại này muốn làm gì?
Ngay cả Hoắc Thiếu Đình cũng không hiểu con đường này của cô.
“ôn tiểu thư, lời xin lỗi của tôi cô có chấp nhận không?”
Cô mỉm cười nhìn ôn Thi Lan hỏi lại, ngày đó là do cô quá thất sách, quá lổ mãng!
Người phụ nữ này là sủng thiếp, mà cô dám ở ngay trước mặt Hoắc Thiếu Đình trách cứ, đây không phải là tự mình tìm đường chết sao?
Bất quá chỉ là tiểu thiếp mà thôi, đều không lên được bàn lớn, ngay cả một gia yến bình thường cũng không có nổi một vị trí, cô cần gì so đo với cô ta chứ?
Nhớ lúc trước hoàng thượng có tam cung lục viện, người có phẩm vị cũng đến hai ba mươi người.
Vì một tiểu thiếp mà đẳc tội Hoẳc Thiếu Đình, đập bát cơm sinh tồn trước mắt của mình, đây quả thực là vụ mua bán lỗ vốn! Quá là không có lời!
Dung Đại trong lòng nhanh chóng động viên minh, nụ cười trên mặt chân thành đến mức có thể cảm động thiên địa, nhưng ở trong mắt Hoắc Thiếu Đình, luôn cảm thấy cô có vài phần giả dối.
“Chị Dung Đại không cần xin lỗi, em cũng không so đo chuyện hôm đó, em biết là do chị bệnh mới…”
“Vậy là tốt rồi, ồn tiểu thư đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi, vậy có thể mời cô qua một bên chờ lát không? Tôi còn có vài lời muốn nói với chồng tôi.”
Chồng tôi, hai chữ này cô dùng ngữ khí rất nặng để nhấn mạnh.
Sắc mặt Ôn Thi Lan thoáng cái liền trắng bệch, nhịn không được siết chặt nắm đấm, tiện nhân này lại cố ý chế nhạo mình!
Nhưng cô ta biết Dung Đại nói mấy lời này không có chỗ nào sai, liền đưa mắt hỏi ý kiến của Hoắc Thiếu Đình.
“Em qua bên kia chờ anh.” Hoắc Thiếu Đình nhận được ánh mắt của cô ta, lạnh lẽo mở miệng.
Dung Đại từ đầu đến cuối đều nở nụ cười ôn hòa, chờ ôn Thi Lan rời đi, cô lại mở miệng trước.
‘Tôi biết trong lòng anh không thoải mái, nhưng đây là ý của bà nội. Chúng ta vừa mới kết hôn không lâu, nếu nhanh như vậy đã công bố ly hôn, tôi lo bà nội chịu không nổi.”
Ý cười trên mặt cô thu lại, hơi nghiêng đầu dùng ánh mắt lo lắng nhìn Bà cụ Hoắc ngồi ở phía xa.
“Anh cũng không muốn bà nội đau lòng chứ? Có thể cho tôi một năm không? Trong một năm này, tôi sẽ tìm một công việc. Dù sao chuyện này anh cũng là người bị hại, tôi không thể lấy tiền của anh nữa.”
Thanh âm nói chuyện của cô rất ôn nhu, không có chút tự ti cũng không có ý cầu khẩn, giống như là tiểu thư khuê các được giáo dục khéo léo.
“Tôi biết người anh ngưỡng mộ là Ôn tiểu thư, lúc trước là tôi lỗ mãng. Tôi ở đây xin lỗi anh, tôi sẽ không cản trở anh qua lại VỚI ôn tiểu thư. Nhưng, thỏa thuận ly hôn này có thể đợi qua một năm được không? Nếu anh không tin tôi, có thế làm một bản thỏa thuận, tôi có thể ký tên.”
Dung Đại đem thái độ
của mình hạ xuống rất thấp, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy cô rất hèn mọn.
Bà nội là điểm yếu của Hoắc Thiếu Đình, cho nên khi nói điều kiện này với Hoắc Thiếu Đình, cô nhất định phải lấy bà nội làm cái cớ.
Tiếp theo, cô muốn nói rõ chỗ khó trước mắt của mình.
Không có tiền, không có việc làm, dựa vào nhà chồng để sinh tồn.
Đây là cuộc sống “thảm khốc” hiện tại của cô.
Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, Dung Đại đều thờ phụng một câu: Trong túi của phụ nữ nhất định phải có tiền.
Trên đời này không có ai đáng tin cậy, đáng tin cậy chỉ có chính mình và tiền bạc.
Cuối cùng, cô nhất định phải hạ thấp thái độ của mình, bởi vì cô là đang cầu xin người ta.
Cầu người không mất mặt, nhưng thái độ phải đúng.
Cô tin tướng chỉ cần Hoắc Thiếu Đình không phải là loại đàn ông thô bạo, đối với đề nghị này của cô sẽ không có lý do phản đối.
Dù sao hào môn cũng cần thể diện, hơn nữa Hoắc gia còn là hào môn số một số hai ở Thịnh Kinh. Sao có thể chân trước vừa kết hôn, chân sau liền ly hôn, chuyện này nói ra quá mất thân phận.