Chương 4 Cô bị hưu!
“Trời không diệt mình, cám ơn tiểu V!”
Sau khi đặt câu hỏi, trong lòng Dung Đại kịch liệt chấn động, cô ôm điện thoại di động ở trong ngực kích động đến thiếu chút nữa khóc rống lên!
Bùm!
Còn không đợi cô cảm khái sống sót sau tai nạn, cửa phòng ngủ đã bị đá văng ra, cô sợ tới mức quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy sắc mặt Hoắc Thiếu Đình có chút âm trầm, tựa hồ còn mang theo tức giận.
Không đúng, không thể gọi phu quân! Vừa rồi tiểu V nói qua, hình như là nên gọi ông xã mới đúng.
“Ông xã, anh, anh về rồi à?”
Tiếng “ông xã” này làm cho không khí trong nháy mắt liền dừng lại.
Lý quản gia và dì Vương đứng ở sau lưng Hoắc Thiếu Đình hai mặt nhìn nhau, không khỏi nghi ngờ phu nhân làm sao vậy?
“Không, không đúng sao?”
Nhận thấy bầu không khí có hơi không đúng, trong lòng Dung Đại thấp thỏm, ngoài cười nhưng trong không cười chần chờ mọi người lên tiếng.
Ánh mắt Hoắc Thiếu Đình lạnh lẽo nhìn cô, ném tới một tập tài liệu.
Lý quản gia và dì Vương thấy tình thế không ổn, vội vàng ý bảo bác sĩ gia đình cùng nhau xuống lầu.
“Đây là thỏa thuận ly hôn, tôi cho cô ba ngày suy nghĩ. Sau ba ngày thì cuộc hôn nhân này không còn do cô quyết định.”
Hoắc Thiếu Đình lạnh lùng nói, ánh mẳt nhìn cô tràn ngập chán ghét, giống như đang nhìn một con ác ma.
Hắn nói xong liền bỏ đi, để lại Dung Đại một mình ngây ngốc ngồi ở trên giường, ánh mẳt dừng ở trên văn kiện trước mặt.
Ly hôn? ý là hưu thê đó à?
Cô đường đường là hoàng hậu của một nước, sao có thể bị hưu?!
Cô tuyệt đối không cho phép!
Nhất định là bởi vì ngày hôm qua cô nói sai, đến tối cái cô tiểu tam kia nói gì đó với hắn, bằng không tại sao phải ly hôn?
Phải nghĩ một kế sách vạn toàn mới được…
Dung Đại nắm lấy văn kiện, ánh mắt vô cùng kiên nghị, sau đó lại đưa mắt nhìn dl động.
Chế độ một vợ một chồng?… Sống chung VỚI người phụ nữ khác, trùng hôn? Phạm pháp?
Ôm điện thoại di động ở trên giường, Dung Đại cảm giác tư tưởng của mình bị đả kích một vố.
Điện thoại di động làm cô hứng thú, nhất thời liền quên cơn đói bụng, cô vừa hỏi trợ lý điện thoại di động, vừa dần dần học được cách sử dụng mọi thứ ở cái thế giới này.
Cô không khỏi kinh ngạc, không nghĩ tới một vật nhỏ vừa lòng bàn tay nhưng cái gì cũng biết.
Liên tục ba ngày, Dung Đại ăn uống đều ở trong phòng ngủ, đi tới đâu cũng đều ôm điện thoại di động trong tay.
Năng lực học tập của cô rất tốt, mặc dù có nhiều thứ còn chưa hiểu rõ lắm, nhưng cơ bản đã hiểu đại khái rồi.
DìVương nhìn cô trở nên bình thường, cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Phu nhân, hôm nay thái thái và bà cụ Hoắc trở về, đã đặt xong tiệc rượu, người phải sớm chuẩn bị nha.”
“Dì Vương, con biết rồi.”
Dung Đại nhanh chóng trả lời, tâm tình nàng vô cùng vui sướng.
Lần này cô đã biết cách rửa mặt và sử dụng nhà tắm sao cho thông minh nhất, chỉ là khi nhìn tủ quần áo, quần áo của cô ít đến đáng thương, hơn nữa màu săc đều rất tối.
Mặc dù Dung Đại khó có thể tiếp nhận chuyện người ớ kiếp này ăn mặc lộ tay lộ chân, nhưng cũng không còn cách nào khác, cuối cùng cô chọn một bộ sườn xám cao cấp mà cô miễn cưỡng có thể để mắt tới.
Vốn dĩ sườn xám này là nguyên chủ dành mặc lúc sau cưới quay về nhà mẹ đẻ, nhưng người thân duy nhất của cô là mẹ đã không còn, nên cô cũng không có nhà để về.
Bộ sườn xám này chưa mặc qua lần nào, nhân dịp này mặc cũng không thành vấn đề.
“Cái này cũng khó mặc quá..”
Lúc thay nội y Dung Đại nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng, không thể mặc yếm sao? Phát minh ra thứ này là muốn siết cổ người ta à?
Thật vất vả lắm mới thay xong quần áo, Dung Đại tìm đồ trang sức, nhưng tìm nữa ngày cũng chỉ tìm được một bộ vòng tay phỉ thúy ngọc lục bảo, dây chuyền cùng với khuyên tai.
“Tuy rằng chất lượng hơi kém, nhưng cũng coi như tạm được.”
Cô đường đường là hoàng hậu của một nước, từng gặp qua vô số trân châu dị bảo, ánh mắt đương nhiên sẽ không tầm thường.
Phối trang sức xong, cô tự búi tóc, lại giản lược một chút, phối hợp với bộ trang phục này vừa đoan trang lại tao nhã.
“Phu nhân, cái này..
“Dì Vương, con mặc như vậy có được không?”
Dì Vương thấy cô đl xuống, ánh mắt kinh diễm, khi tầm mắt dừng lại trên bộ trang sức phỉ thúy kia, bà cũng ngây ngẩn cả người.
Đây không phải là vật cũ mà bà cụ Hoắc rất yêu thích sao?
Thì ra bà cụ Hoắc đã cho Thiếu phu nhân!
Có thể, thiếu phu nhân rất xinh đẹp, tuổi trẻ nên ăn mặc cũng phá cách một chút.
Dì Vương cười gật gật đầu, vốn muốn nhắc nhở cô vài câu, nhưng thấy cô vui vẻ như vậy, cũng không đành lòng dập tắt niềm vui của cô.
Dung Đại ngồi trong xe, nhìn những tòa nhà chọc trời ngoài cửa sổ, nội tâm tràn ngập mới lạ, nhưng trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh ưu nhã.
Đến khách sạn, cô liếc mắt một cái liền thấy bà cụ Hoắc tinh thần phơi phới đang nhìn mình.
Cô âm thầm hít một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười, thanh âm ngọt ngào gọi: “Tổ mẫu….
! ! !
• • •
Nguy rồi!
Phải gọi là bà nội mới đúng! Cái miệng này sớm không sai muộn không sai, sao lại gây ra đại họa vào lúc này!
Tuy rằng gọi tổ mẫu cũng không có gì không ổn, nhưng một tiếng này của cô cũng đủ vang dội, nhất thời khiến cho bản thân có hơi kinh sợ.
Hoắc phu nhân đang nói chuyện với Hoắc Mỹ Xu, quay đầu nhìn thấy bộ trang sức phỉ thúy trên người cô, sắc mặt nhất thời trở nên khó col.
ta?!”
Cái này…Bà nội sao lại cho cô
Sằc mặt Hoắc Mỹ Xu cũng thay đối.
“Tiểu Dung Dung! Mau tới đây!” Bà cụ Hoắc mới không thèm để ý, lập tức cười ha hả vẫy tay với cô.
Dung Đại hận không thể tìm một cái khe chui vào, vội vàng bước nhanh qua: Bà nội.
“Để nội xem, có mập lên chút nào hay không! Vòng tay này Tiểu Dung đeo đẹp quá! Người trẻ tuổi phải mặc như thế này mới đúng!”
Nụ cười trên mặt bà cụ Hoắc ôn hòa lại từ ái.
“Bà nội Hoắc.”
Dung Đại còn chưa kịp nói chuyện, phía sau liền truyền đến thanh âm mềm nhũn của ôn Thi Lan.
Thần sắc Dung Đại trong nháy mắt trở nên uy nghiêm, một cỗ khí thế từ trong phát ra ra ngoài.
Chỉ là một tiểu thiếp bé nhỏ mà cũng muốn khiêu khích cô?
Cho dù chế độ hôn nhân kiếp này kiếp trước không giống nhau, cho dù Dung Đại cô muốn ly hôn, cũng không thể chịu uất ức!
Cô vừa mới đến thế giới này, nếu ly hôn cô sẽ không có người thân bạn bè, cô chết đói ngoài đường là điều chắc chắn.
Cho nên, cô cần phải nghĩ cách.
“Bà nội yên tâm, để con dọn dẹp.”
Cô cười nói với bà cụ Hoắc một câu, xoay người, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Ôn Thi Lan, bên cạnh cô ta đương nhiên còn có Hoắc Thiếu Đình.
“Ồng xã, chúng ta dời bước nói chuyện, ôn tiểu thư, cô cũng tới đây.”
Cô tự nhiên hào phóng, không tức giận, đoan trang hiền thục, cứng rắn chỉnh chu làm người ta liếc mắt.
Ôn Thi Lan vốn nghĩ sẽ trả lại cục tức bị cô làm nhục ở bệnh viện, nhưng lại bị ánh mắt Dung Đại nhìn chằm chằm, khiến toàn thân cô ta sởn gai ốc.
Dung Đại bắt được ánh mắt cô ta đang kinh hoảng, đáy lòng nhịn không được thở dài: có chút lửa mà cũng muốn tìm mình so chiêu, còn non và xanh lắm.
Cô không đợi Hoắc Thiếu Đình lên tiếng trả lời, liền đi lên phía trước.
Ngay cả hoàng đế cô còn dám xem thường, một tiểu bối cách cô một ngàn năm tuổi thì cô có gì phải sợ?