Chương 32 Sự bất an của cô
“TôL.Hay là anh dạy tôi được không? Chỉ là tôi không sử dụng thành thạo những thứ này lắm. BỞI vì đã lâu không nấu ăn cho nên hơi ngượng tay.”
Trong lòng Dung Đại căng thẳng, cảm giác nguy cơ quen thuộc lại xuất hiện khiến cho sống lưng cô đổ đầy mồ hôi lạnh.
Cho dù thân phận của cô ở kiếp trước có tôn quý như thế nào, thế giới hiện tại đối với cô thật xa lạ.
Tất cả những gì cô nghe thấy hay nhìn thấy đều là những thứ cô chưa từng được tiếp xúc bao giờ, cô đều không biết tất cả những thứ này.
Trước đây tâm thế của cô rất lạc quan nên cảm giác nguy cơ này chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian rất ngắn ngủi. Hơn nữa, cô tự tin rằng mình có thể xử lý được.
Tuy nhiên hôm nay khi vào bếp, cô nhận ra rằng mình biết rất ít về thế giới này, sự hoảng loạn lập tức bao trùm lấy
cô.
Ánh mắt của cô nghiêm túc, có chút hốt hoảng nhìn người đàn ông trước mặt.
Dù sau này cô và Hoắc Thiếu Đình có ra sao thì ít nhất ở hiện tại, người đàn ông đã trở thành chỗ dựa cho cô. Bán thân cô cũng cần phải học hỏi, chấp nhận và thay đổi.
Hiện tại, mất mặt không phải là điều đáng sợ. Điều đáng sợ chính là nếu như hiện tại cô còn lạc quan mù quáng như vậy thì tình hình có thể sẽ càng tồi tệ hơn.
Hoắc Thiếu Đình nhìn cô, hắn luôn cảm thấy tâm trạng hôm nay của cô có chút kỳ lạ nhưng không thế xác định được là lạ ở chỗ nào.
Nhìn thấy ánh mắt bồn chồn không yên của cô, hắn cảm thấy hơi khó chịu.
“Anh có thể chỉ cho tôi cách dùng được không, tôi…trước đây chỗ tôi chỉ toàn nhóm bếp, sau đó mẹ tôi sẽ nấu cơm còn tôi chưa từng vào bếp bao giờ.”
Thấy hắn không nói gì. Dung Đại vội nói dối giải thích nhưng lời giải thích này rất mơ hồ, cũng rất khó tin.
Tuy rằng trong lòng Hoắc Thiếu Đình cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không hỏi lại cô. Dù sao người phụ nữ này kỳ quái cũng không phải ngày một ngày hai.
“Được.” Hẳn nhẹ giọng đáp. Dung đại thở phào nhẹ nhõm.
Thay vì tin tướng người khác, cô sẵn sàng tin tưởng Hoắc Thiếu Đình.
Có lẽ là bởi vì hắn và nguyên chủ là vợ chồng, hơn nữa cô vẫn là vợ của hắn trên danh nghĩa cho nên trong sự tin tưởng đó có một chút bản năng.
Dung Đại hơi bối rối. Tuy rằng cô nguyện ý tin tưởng Hoắc Thiếu Đình nhưng cô cũng không muốn thể hiện quá kỳ quái để tránh sự nghi ngờ của hắn.
Cô không hề biết rằng tất cả những hành động cố ý che giấu của mình đều lọt vào mắt của Hoắc Thiếu Đình. Thân hình của hắn rất cao nên cho dù căn bếp rất rộng rãi nhưng nhìn vẫn rất rõ.
“Làm như này có đúng không?”
Dung Đại cẩn thận làm theo chỉ dẫn của hắn. Trong khi dụng tâm xử lý nguyên liệu, thỉnh thoảng cô vân phân tích ý nghĩa từng hành động nhỏ của Hoắc Thiếu Đình.
Sau khi làm xong một bát mì, cô thấy mình như kiểu ra chiến trường, không chỉ mệt mỏi về cả thể xác mà còn cả tinh thần.
Những thứ đồ kim loại này rất tiện lợi nhưng cô không thông thạo. Thật may là Hoắc Thiếu Đình rất kiên nhân, cho dù cô có làm sai thì hắn cũng không mắng mỏ cô.
“Anh ăn thử xem thế nào? Lâu rồi không nấu, nếu như không ngon thì cho tôi xin lỗi.”
Đặt bát mì trứng thịt nóng hổi lên bàn, Dung Đại lấy thêm hai phần rau xào. Giọng điệu lấy lòng và khách khí.
Hoắc Thiếu Đình nhìn món mì sợi đơn giản ở trên bàn, mặc dù không phải cao lương mĩ vị nhưng trong lòng lại có chút gợn sóng, cảm giác như có làn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua.
Theo như cách dùng trên mạng, đây có thế gọi là năm tháng tĩnh lặng nhỉ?
Chỉ là khi chạm đến sự thận trọng trong ánh mắt của Dung Đại, sắc mặt của hắn bất giác trở nên cứng đờ.
Bình thường Dung Đại chưa từng lộ ra tâm tư của mình trước mặt bất kỳ ai nhưng trải nghiệm vào bếp ngày hôm nay khiến cô rơi vào vòng xoáy bất an.
Có điều đây không phải là chốn hậu cung ngươi lừa ta gạt, cô không cần phải chịu sự gò bó hay căng thẳng như khi ngồi ờ hậu vị, vì thế cô có thể buông lỏng.
Chính sự buông lỏng này đã tiết lộ tâm tư của cô.
Hoắc Thiếu Đình không nói chuyện mà chỉ ngồi ăn mì.
Món mì này do chính tay Dung Đại làm, nước dùng và mùi vị đều rất đậm đà.
Mới thử một ngụm đã khiến cho Hoắc Thiếu Đình vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ những lời người phụ nữ này nói đều là sự thật.
Nếu như không phải nhìn thấy cô chân tay lóng ngóng ở trong bếp, hắn sẽ không tin cô có thể nấu ăn.
“Không tệ, lần sau không còn lóng ngóng nữa thì sẽ càng tốt hơn.”
Hắn không hề keo kiệt đưa ra lời đánh giá. Khi nhìn thấy hắn ăn, Dung Đại cảm thấy căng thẳng nhưng sau khi nghe thấy lời hẳn nói xong, sự căng thẳng trong cô lập tức được giải tỏa.
“Tối nay cảm ơn anh, tôi sẽ cố gắng học.” Dung Đại nở nụ cười thoải mái, sự lo lẳng trong mắt tiêu tan.
Hoắc Thiếu Định hừ nhẹ giọng mũi với cô nhưng trong lòng hắn lại tự hỏi rốt cuộc cô đang lo lắng điều gì?
Chỉ là nấu một bữa ăn, tại sao lại khiến cô bất an như thế?
Dù không nói thẳng ra nhưng hắn có thể thấy rõ ràng sự căng thẳng và bất an mà Dung Đại vô tình lộ ra khi cô vào bếp nấu ăn.
“Tôi không muốn vợ mình cứ khách sáo với mình như vậy. Mặc dù tôn trọng nhau như khách là tốt nhưng cô không cần quá khách khí đâu. Cô là vợ của tôi nên mọi yêu cầu của cô đối VỚI tôi đều hợp lý, tôi hy vọng cô nhớ kỹ lời này.”
Có lẽ sự bất an của cô đến từ chính bản thân cô. Chắc hẳn cô có thế hiểu những hắn nói đúng không?
Dung Đại không ngờ hắn lại nói những lời này. Nhất thời não cô không kịp loát, không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, chỉ đành ngây ngốc gật đầu.
“Tôi đi dọn phòng bếp.” Vốn dĩ người làm rối tinh phòng bếp là cô, nếu như hắn đã cảm thấy vừa lòng thì cô cũng không cần đứng đây nhìn hắn ăn nữa.
Vốn dĩ Hoắc Thiếu Đình muốn cô đi nghỉ ngơi một lát. Vì trong nhà có thuê người giúp việc nên cô không cần làm những chuyện này.
Thế nhưng đôi chân dài của Dung Đại bước đi quá nhanh, cô đã biến mất chỉ sau vài bước chân.
Dung Đại cẩn thận quét dọn phòng bếp và mơ hồ lập ra cho bản thân một kế hoạch. Cô cần phải đến phòng bếp này thường xuyên để hiếu rõ cách dùng những thứ đồ mới lạ này.
“Anh trai, sao anh lại về nhà rồi?”
Hoắc Mỹ Xu từ bên ngoài trở về. Lúc đi ngang qua phòng ăn và thấy hắn ở trong đó, cô ta vô thức hỏi.
“Anh về nhà lạ lắm sao?” Hoắc Thiếu Đình ngẩng đầu lên nhìn cô ta, thắc mắc một hồi.
Tại sao bọn họ đều có thể về nhà còn hắn về nhà thì lại kỳ lạ?
Hoắc Mỹ Xu mỉm cười, đi tới rót một ly nước rồi uống một ngụm: “Không kỳ lạ sao? Bình thường phải mười ngày nửa tháng anh mới về nhà một lần còn tháng này anh đã về nhà tới tận 3 lần.”
Vừa dứt lời, ánh mẳt của cô ta rơi vào chồ bát mì mà Hoắc Thiếu Đình đang ăn, sắc mặt của cô ta lập tức thay đổi. Khi nghe thấy có động tĩnh ở trong bếp, cô còn tưởng là dì Vương nên lập tức nói: “Dì Vương! Sao dì lại làm mì cho anh trai?”
Dung Đại đang bận rộn ớ trong bếp, tiếng nói khiến cho tay cô run bần bật, suýt chút nữa đánh rơi bát.
“Anh trai, anh không biết mình bị dị ứng với mì sao? Anh muốn tự hại chết mình à? Đừng ăn nữa!”
Hoắc Mỹ Xu vừa nói vừa đưa tay lấy bát mì trước mặt Hoắc Thiếu Đình.
Dung Đại đi ra, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô nhìn hai anh em với vẻ nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy? Dì Vương ra ngoài…”