Chương 31 Nấu ăn tạ lỗi
Dung Đại cảm thấy mình sẳp chết oan đến nơi rồi, ai bảo cô tự đoán mò làm gì chứ?
Mắt của cô có mọc trên đỉnh đầu đâu. Khi trông thấy ôn Thi Lan nhìn hắn với ánh mặt dịu dàng đến mức có thể chảy nước, ai thấy cũng đều nghĩ giữa họ có điều gì đó đúng không?
Hơn nữa cô vừa mới tỉnh dậy đã thấy hai người ở bên cạnh nhau.
Vợ của mình đang bị ốm, chồng lại đưa người phụ nữ khác tới thăm bệnh?
Cô rất muốn hỏi Hoắc Thiếu Đình xem hành động này là sao? Cô không thể nghi ngờ được sao?
Thế nhưng cô không có can đảm.
Cô sợ rằng nếu như mình đắc tội với đối phương thì cô sẽ thật sự phải thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà.
Đặc biệt là hiện tại cô còn đang nợ nần chồng chất, người đàn ông này không chỉ là chỗ dựa cơm áo gạo tiền mà còn là chủ nợ của cô.
Đành nhẫn nhịn thôi, đợi khi nào kiếm được tiền, cô sẽ không cần nhìn sắc mặt hắn nữa.
Trong lòng Dung Đại thầm than, ký ức kế thừa từ nguyên chủ ít ỏi đến đáng thương. Mặc dù cô đã dùng điện thoại di động để tra cứu nhưng dù *ĐỘ Nương có lợi hại đến đâu cũng không thể giúp cô tìm ra mật khẩu thẻ ngân hàng.
*Cách gọi nhân hóa của dân Trung với công cụ tìm kiếm Baidu
Hơn nữa, cô cũng không dám đi hỏi. Hiện tại trên người cô chỉ còn 800 tệ, cô có thể làm gì với 800 tệ đây?
Sau khi ăn hai bữa cơm và uống vài chai nước, e rằng chỉ còn cái nịt.
Cô hít sâu hai hơi, trên gương mặt thanh tú nở nụ cười dịu dàng với Hoắc Thiếu Đình.
“Thiếu Đình, anh đã ăn tối chưa?”
Trong chuyện này, cứ coi như cô tự mình đa tình đi, có thể thấy Hoắc Thiếu Đinh đang rất cáu. Thế nhưng không thể để chuyện này cứ tiếp tục như thế được, cô cần phải khiến cho nó qua đi.
Hoắc Thiếu Đình ngồi trên sô pha nhìn cô cả buổi. Khi nhìn thấy cô nở nụ cười xán lạn như vậy, trong lòng hắn có câm giác buồn bực khó hiểu.
Người phụ nữ này không thế cười tận tâm hơn được sao?
“Chuyện này là tôi sai nhưng mà… Tôi cũng chỉ muốn làm cho anh vui thôi mà, anh đừng so đo VỚI tôi có được không? Tôi có thể nấu ăn để tạ lỗi với anh.”
Thấy hẳn chẳng những không trả lời mình mà sẳc mặt lại còn u ám hơn, trong lòng Dung Đại không khỏi thấp thỏm. Trong đầu cô chợt có tia sáng lướt qua, cô nhanh chóng tìm ra một cái cớ.
Ai mà chẳng thích nghe những lời hay ý đẹp. Thái độ của cô luôn ngay thẳng, dựa vào những sự việc xảy ra trước đây, cô đoán rằng người đàn ông này không phải là kiểu người hay để ý từng li từng tí.
Quả nhiên, trong đôi mẳt sâu thẳm của Hoắc Thiếu Đinh thoáng qua một tia vừa lòng.
Mặc dù hắn biết những lời nói của người phụ nữ này không phải là thật lòng nhưng hẳn vẫn thích nghe.
“Cô biết nấu ăn?”
Hắn hỏi ngược lại. Dù sao trước khi kết hôn, bọn họ mới gặp nhau được hai lần còn sau khi kết hôn lại như người xa lạ, hiếu biết rất ít về đối phương.
Khóe mắt của Dung Đại vô thức nhìn về phía phòng bếp, vì muốn lấy lòng hoàng thượng mà cô đã đặc biệt học một vài món ăn từ những đầu bếp giỏi nhất của Ngự thiện phòng.
Bây giờ nghĩ lại, mọi nỗ lực của cô khi ấy giống như một trò cười.
Khi còn ở tại Dung phủ, mười đầu ngón tay chưa từng chạm nước nhưng kể từ khi trở thành hoàng hậu của hắn, cô đã tự tay nấu canh. Ngay cả cha mẹ của cô cũng chưa từng ăn cơm cô nấu bao giờ.
“Không cần làm…”
“Tôi sẽ làm.” Tâm trí của Dung Đại còn đang bay xa. Chợt nghe thấy giọng nói không vui của Hoắc Thiếu Đình khiến cho tâm trí của cô quay lại. Cô nhìn hắn một cái, nghiêm túc trả lời.
Kiếp trước, cô chỉ làm vì hoàng thượng.
Thế nhưng lần này, cô chỉ muốn làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm đó, không bị ràng buộc bới bất cứ ai.
Với lại Hoắc gia là hào môn nên tất nhiên sẽ có người giúp việc làm.
Tuy nhiên nếu như cô rời khỏi Hoắc gia, cô sẽ không có đủ tiền thuê người giúp việc và phải tự mình giặt giũ và nấu nướng.
Hiện tại tranh thủ cơ hội tiếp xúc này, cô phải nghiêm túc học hỏi đế nắm vững những kỹ năng cơ bản này.
Thấy cô đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy khiến cho Hoắc Thiếu Đình có hơi bất ngờ. Lời chưa nói xong cũng không tiếp tục nói nữa, hắn chỉ lạnh lùng nhìn cô: “Vậy tôi sẽ đợi.”
Dung Đại không hề do dự vì dù sao hắn cũng là chỗ dựa cơm áo gạo tiền, cho nên cô không thể sơ suất được!
Cô xoay người đi vào phòng bếp. Ánh mắt của Hoắc Thiếu Đình rơi vào kịch bản đặt trên bàn, hắn tò mò cầm lên xem.
Hoắc Thiếu Kiệt đứng ớ trên tầng nghe ngóng, vốn tưởng sẽ được xem kịch hay nhưng không ngờ chị dâu lại giỏi dỗ người như vậy. Chỉ nói vài câu đã thu phục được anh trai rồi.
Khi cầm kịch bân lên đọc, sắc mặt của Hoắc Thiếu Đình tái nhợt!
Thôi chết rồi!
“Anh, anh trai!”
Cậu vội vã đl xuống, suýt chút nữa bị ngã cầu thang.
Hoắc Thiếu Đình ngước mẳt lên nhìn cậu với vẻ hờ hững rồi thu lại, ánh mắt khinh thường chúng sinh đó khiến cho Hoắc Thiếu Kiệt cảm thấy lòng nguội nhưtro lạnh.
“Có rất nhiều cảnh hôn. Đây là cách em trả ơn anh trai của mình sao?”
Sắc mặt của hắn lãnh đạm, giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng.
Thế nhưng chính dáng vẻ này lại khiến cho da đầu của Hoắc Thiếu Kiệt run lên. Anh trai càng bình tĩnh thì hậu quả lại càng nghiêm trọng!
“Cái này có thể thay đổi!” Cậu lập tức giơ ngón tay lên thề, sau đó vội tiến lên đoạt lấy tờ kịch bản.
Trong khi hai anh em đang nói chuyện, trong phòng bếp có tiếng động lớn.
“Anh trai, anh đi xem chị dâu đi, lỡ như chị ấy cần anh thì sao? Em nhất định sẽ sửa kịch bản này! Anh đừng tức
__ • A I II
giận!
Hoắc Thiếu Kiệt thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn rồi ôm kịch bản trong tay nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Hoắc Thiếu Đình không thèm để ý đến cậu. Ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía phòng bếp, hẳn khẽ cau mày. Sau khi do dự khoảng 2 giây, hẳn đứng dậy đi về phòng bếp.
ở trong phòng bếp, Dung Đại có chút bối rối.
Những thứ này…Cô không biết cách dùng bởi vì dì Vương là người hay nấu ăn. Cô chưa từng nhìn thấy những thứ kim loại bóng loáng này bao giờ.
Còn cái bếp này nữa, thậm chí cô còn không biết cách châm lửa.
Vừa rồi cô chỉ muốn ăn mì vì dù sao giờ cũng đã muộn, ăn nhiều đồ dầu mỡ cũng không tốt. Ăn mì dễ tiêu hóa, ăn cùng với mấy món ăn kèm ngon miệng cũng coi như no bụng.
Nhưng mà cô đã đánh giá quá cao năng lực của mình, lấy mì thôi mà cũng bị đụng vào đầu.
Khi nhìn thấy cô lúng túng giữa đống đồ dùng bằng kim loại với vẻ hoang mang, sự khó chịu trong lòng Hoẳc Thiếu Đình biến mất một cách khó hiểu.
Rõ ràng không biết nấu ăn mà còn cứng đầu.
Những thứ này đều là Hoắc Mỹ Xu đặt làm riêng từ nước ngoài. Nếu như biết chúng bị rơi xuống đất, chắc hẳn sẽ đau lòng lắm?
“Xin lỗi, tôL.Tôi chỉ muốn nấu mì thôi, không ngờ lại thành ra như vậy. Tôi thực sự xin lỗi.”
Dung Đại có chút nhụt chí, mọi thứ ở đây đều khác với những gì cô từng tiếp xúc ở kiếp trước. Cho dù là cơm ăn, áo mặc, nhà ở, phương tiện đi lại hay là lời nói và việc làm đều rất khác biệt.
Cô cho rằng trong khoảng thời gian này, chỉ cần nỗ lực nghiên cứu ở trên mạng thì có thể nắm vững những điều cơ bản ở một mức độ nào đó.
Nhưng có lẽ bây giờ xem ra cô chỉ nắm được chút lông gà vỏ tỏi.
Hoắc Thiếu Đình hờ hững liếc nhìn cô. Hắn không nói gì, xoay người rời khỏi phòng bếp, cới áo khoác ngoài.
Trong lòng Dung Đại muốn khóc nhưng khi cô đang buồn bã, cô thấy hắn quay trớ lại.
“Ra ngoài đi, để tôi.” Hắn cúi người nhặt đồ dùng lên, lạnh giọng ra lệnh cho
cô.
Lúc này Dung Đại mới sực tỉnh, vội vàng giúp hắn nhặt đồ.
“Tôi báo cô ra ngoài, không nghe rõ hả?” Nhìn thấy dáng vẻ vừa vụng về vừa lúng túng của cô, Hoắc Thiếu Đình không khỏi nhíu mày, nắm lấy cổ tay của cô kéo ra ngoài.
Khi nắm cổ tay của cô, hắn cảm thấy có chút đau. Ánh mẳt của hẳn tối sầm lại, cô gầy quá.