Chương 30 Tôi không biết
“Cái này… cái này không thể nào!
Anh đang nói dối!”
Khi Ôn Thi Lan định thần lại, cô ta hét lên một tiếng sau đó lao ra ngoài đuổi theo Hoắc Thiếu Đình!
Cô ta không thế chấp nhận lời giải thích như vậy!
Rõ ràng là hắn sẽ đồng ý tiếp nhận mình! Chắc chắn hắn nói vậy là vì muốn tốt cho mình!
Ôn Thi Lan vẫn tự an ủi, lao nhanh ra khỏi nhà hàng thì nhìn thấy Hoắc Thiếu Đình đang lên xe, gần như ngay lập tức, cô ta lao đến và giật mạnh cửa xe!
Cô ta không thèm tỏ ra vẻ dịu dàng dễ thương gì nữa, nước mắt giàn giụa làm trôi cả lớp trang điểm kĩ càng của cô ta.
“Thiếu Đình, anh lừa em đúng không? Em biết anh đang lo lẳng cho danh tiếng của em, nhưng… nhưng mà em không quan tâm điều đó đâu! Em chỉ quan tâm tới anh thôi!”
“Anh biết gì không? Từ năm bảy tuổi khi nhìn thấy anh, trong lòng em đã thề rằng nhất định phải trở thành cô dâu của anh, làm vợ của anh và làm mẹ của các con anh! Thiếu Đình, anh không thể làm vậy với em! Em yêu anh rất rất nhiều ma!”
Ồn Thi Lan sắp suy sụp rồi!
Cô ta không thể tin được những gì minh vừa nghe được, sao anh không có hứng thú với mình được?
Anh ấy đối xử tốt với mình chỉ vì cha mình sao?
Cô ta không thể chấp nhận chuyện
này!
“Tổng giám đốc, chuyện này…” Trương trợ lý bị hành động của ôn Thi Lan làm sửng sốt! Anh ta kinh ngạc nhìn gương mặt u ám của Hoắc Thiếu Đình trong gương chiếu hậu.
Hoắc Thiếu Đình thờ ơ ngước nhìn lên với vẻ mặt ghê tởm và khó chịu, hắn nhìn người phụ nữ đang kéo chặt cửa xe giống như một kẻ mất trí.
Bà nội nói đúng, người phụ nữ này thật là không có tư cách.
“Cô Ôn, để tôi nói lại lần nữa, tôi không có hứng thú với cô chút nào, từ đầu tới cuối tôi không có chút xíu ý tứ gì với cô hết! Tôi làm vậy hoàn toàn là để vợ tôi không âu lo, cô đừng ở đây tự mình đa tình nữa.”
Hắn tỏ vẻ vô cùng chán ghét, nhìn Trương trợ lý: “Đi gọi bảo vệ bắt cô ta đi.”
Trong lòng Trương trợ lý thầm toát mồ hôi lạnh, mặc dù tổng giám đốc rất quyến rũ, lại lắm tiền nhiều của, là đối tượng yêu thích của rất nhiều người phụ nữ chưa chồng.
Ngay cả lúc này đây, sau khi kết hôn sức hút của tổng giám đốc vẫn không giảm, nhưng trước giờ không có người phụ nữ nào dám ngang nhiên quấy rầy hắn như vậy.
Bởi vì phụ nữ quấy rầy tổng giám đốc thường không có kết cục tốt đẹp, rồi dần dần không còn ai dám làm phiền tống giám đốc nữa.
Anh ta vội vàng xuống xe xử lý, nhưng ôn Thi Lan lại ghì chặt vào cánh cửa sổ chưa kịp đóng!
“Tổng giám đốc, cái này thật khó
> II
xử.
Nhân viên bảo vệ của nhà hàng nhìn thấy tư thế này cũng không thế làm gì được. Ai mà dám tiến lên ôm cô ta kéo ra chứ?
Trương trợ lý cũng đã vài lần cố gắng thuyết phục cô ta nhưng ồn Thi Lan này không chịu buông tay, thậm chí còn bật khóc.
“Thông báo cho ôn gia xử lý, phái thêm một chiếc xe khác tới.”
Hoắc Thiếu Đình liếc nhìn đồng hồ, sự kiên nhẫn của hắn với ôn Thi Lan đã cạn kiệt.
Trương trợ lý gật đầu, vừa canh bên cửa xe vừa gọi điện thoại sắp xếp xe.
Mười phút sau, xe đến.
“Tổng giám đốc, xe tới rồi.”
“Chìa khóa.” Giọng Hoắc Thiếu Đình lạnh lùng nói, Trương Thiết Trụ vội vàng đưa chìa khóa xe cho hắn, sau đó thì nhớ đến một trăm vạn nhân dân tệ tiền mặt: “Tổng giám đốc, tôi đã để một trăm vạn nhân dân tệ tiền mặt cho vợ ngài trong cốp xe.”
Hoắc Thiếu Đình không nói lời nào, lên xe phóng đi.
Thiếu Đình!”
ôn Thi Lan không thể không hét lên, giờ đây cô ta không khác gì một người đàn bà chanh chua, bị nhân viên bảo vệ ngăn lại, chỉ có thể nhìn hắn rời khỏi.
Trương trợ lý không khỏi lắc đầu, trò hề này sẽ không kết thúc cho đến khi ôn gia tới.
Tâm trạng Hoắc Thiếu Đình cực kỳ không tốt, khi trở về nhà đã bỏ lỡ bữa tối của nhà họ Hoắc, vú Vương vừa vặn có việc phải ra ngoài.
Sau bữa ăn Dung Đại đang học kịch bán với Hoắc Thiếu Kiệt trong phòng khách ở tầng dưới, thấy thế hắn nhìn sang với vẻ mặt âm trầm.
Hoắc Thiếu Kiệt sởn tóc gáy, nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, cầm kịch bản đứng lên: “Chị dâu, Lục Diệp và em còn có một số chi tiết cần chốt lại, chúng ta sẽ thảo luận sau nhé!”
NÓI xong, chân anh ta như bôi dầu mà nhanh chóng vọt lên lầu.
Dung Đại không hiểu gì, vừa ngẩng đầu lên đã thấy sắc mặt khó coi của Hoắc Thiếu Đình, thận trọng hỏi: “Anh về rồi, tôi…”
“Hôm nay cô đi tìm ôn Thi Lan?” Cô còn chưa nói xong, Hoắc Thiếu Đình đã lên tiếng, dùng đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm.
Dung Đại gật đầu, trong lòng vẫn còn thắc mắc, chẳng lẽ mình giải thích chưa đủ rõ ràng sao? Hay hai người họ đang có mâu thuẫn gì đó?
“Tôi chỉ lo vì tôi mà anh và cô ôn sẽ có mâu thuẫn, nên tôi đã mời cô ấy ra ngoài để giải thích. Cô ôn không tin sao? Vậy ngày mai tỏi lại mời cô ấy ra ngoài, tôi có thể giải thích rõ ràng lại lần nữa.”
Thấy cô nói năng nghiêm túc, dáng vẻ chân thành, Hoắc Thiếu Đình đột nhiên cảm thấy ngột ngạt trong lòng.
Người phụ nữ này thật vô lý!
“Cô nghe đi!”
Hoắc Thiếu Đình lấy điện thoại di động của ôn Thi Lan ra, trực tiếp nhấn phát đoạn ghi âm.
Dung Đại rất nghiêm túc gật đầu: “Đúng, đây là giọng tôi, tôi nói sai chỗ nào rồi sao?”
Hoắc Thiếu Kiệt vội vàng lên lầu, nhưng không vào phòng mà núp vào một góc nghe.
Phòng khách rộng rãi, truyền âm tốt, đương nhiên anh ta đã nghe được nội dung đoạn ghi âm.
Thấy Dung Đại vân nghiêm túc gật đầu, trong khi sắc mặt của anh trai đang tệ như vậy, làm anh ta không khỏi lo lắng cho EQ của Dung Đại.
Hoắc Thiếu Đình nhìn cô cười lạnh: “Cô cho là mình đúng chỗ nào?”
Thấy hắn sắp sửa nổi giận, lòng Dung Đại phát lạnh, lẽ cô biến khéo thành vụng rồi?
Không lẽ là cô đang tự tìm đường chết rồi đó chứ?
“Thiếu Đình, hãy nghe tôi nói, tôi không cố ý…”
“Nếu cô đã đi tìm cô ta thì hôm nay tôi phải nói rõ ràng với cô.”
Để tránh người phụ nữ này tiếp tục nghi thần nghi quỷ, hắn thực sự không đế chuyện hiểu lầm xảy ra!
“Thứ nhất, tôi lấy cô không phải vì nghe mệnh lệnh, mà bởi vì tôi nghĩ cô là người phù hợp để tôi kết hôn. Thứ hai, tôi không có bất kỳ tình cảm nào với ôn Thi Lan. Thứ ba, không có ai có thế ép tôi làm chuyện mà tôi không muốn.”
Hắn nhìn Dung Đại nghe xong lại đờ người ra, lửa giận trong lòng không hề nguôi ngoai. Nhưng hẳn, không thế hiện ra ngoài, cuối cùng chỉ có thể tức giận đến muốn nội thương ngạt thở.
“Cô hiểu lời của tôi chứ?” Anh lạnh lùng hỏi, ánh mẳt lạnh lùng mang theo tức giận.
Đầu óc của Dung Đại nhất thời trống rỗng! cả người chết lặng!
Vậy thì cô tất bật suy nghĩ, còn nghĩ nhiều cách để tác hợp cho họ, chẳng lẽ là cô suy nghĩ nhiều quá rồi?
“Vậy thì… Là do tôi suy nghĩ nhiều quá rồi sao?”
“Cô nghĩ sao?” Hoắc Thiếu Đình tức giận, vốn dĩ hắn không có khát vọng gì với hôn nhân là bởi vì phụ nữ quá phiền phức, trong đầu còn suy nghĩ quá nhiều vấn đề lung tung.
Đối phó với phụ nữ khó hơn nhiều so với đối phó VỚI công việc, và hắn không hề thích tự tìm lấy rắc rối.
Nhưng khi gặp được Dung Đại, hắn đã nguyện ý kết hôn, chẳng qua là không ngờ sau khi kết hôn, cái chênh lệch này lại phát sinh quá lớn.
Dung Đại lập tức cảm thấy khó xử, đáy lòng hốt hoảng một hồi, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào!
Thế nhưng chuyện này cũng không thể nào hoàn toàn trách cô được? Ai bảo hai người bọn họ cứ thân mật như vậy?
“Là… là do tôi thấy anh với cô ôn
thân mật như vậy, cho nên..” Cô giãy
dụa muốn lại giải thích một chút.
“Cho nên cô cũng không thèm hỏi đến tôi đây mà đã tự minh suy đoán?” Hoắc Thiếu Đình lạnh giọng, ngồi ở trên ghế sa lon.
Dung Đại đứng ở trước mặt hắn, đến cử động cũng không dám, phía sau lưng đều đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh, cô tuyệt đối không ngờ chuyện này có thể diễn ra như vậy!