Chương 29 Không phải là cô
“Thiếu Đình, em biết rõ trong lòng anh đang cảm thấy có lỗi với em đúng không? Bằng không thì anh cũng sẽ không đối với em tốt như vậy, chúng ta là thanh mai trúc mã vốn định sẵn là ở bên nhau.”
Ôn Thi Lan không nhìn thấy vẻ mặt không vui của Hoắc Thiếu Đình, vẫn còn đang tự cho là thâm tình chân thành mà nhìn hắn.
Trong lòng Hoắc Thiếu Đình phát lạnh, nữ nhân kia thật biết nói!
Lập gia đình theo mệnh lệnh!
Rất tốt!
“Cô chỉ muốn nói vậy thôi sao?” Người đàn ông kia vẻ mặt hờ hững, ngẩng đầu nhìn ôn Thi Lan.
Vốn dĩ, những gì ôn Thi Lan nói sẽ khiến hắn cảm động, nhưng cô ta lại muốn lợi dụng bầu không khí đó mà đến gần Hoắc Thiếu Đình hơn, bằng cách này, những thứ cô ta chuẩn bị kê’ tiếp mới có thể thành hiện thực.
Ôn Thi Lan tin rằng chỉ cần Hoắc Thiếu Đình có được cô ra, hắn sẽ không nỡ buông xuống.
Bây giờ cô ta có thế thấy Thiếu Đình không chỉ không có tình cảm VỚI cô ta, mà còn không có tình cảm với Dung Đại.
Bằng không, người phụ nữ Dung Đại kia làm sao có thể nói lời như vậy?
Nếu đã như vậy, tại sao bản thân mình không thể không tranh thủ chứ?
Nhưng khi cô ta vừa định tới gần, ánh mắt của Hoắc Thiếu Đình liền nhìn chằm chằm vào cô ta, thân thể ôn Thi Lan lập tức cứng đờ như máy móc.
Cô ta nhanh chóng cầm chiếc điện thoại di động trên bàn lên, nhìn hẳn, giọng điệu nịnh nọt nói: “Còn nữa, em có ghi âm lại rồi.”
Vừa nói, cô ta vừa xem mấy tệp ghi âm trên điện thoại di động, nhưng sau khi tìm tới tìm lui, cô ta vẫn không tìm thấy, chỉ còn câu nói kia Dung Đại đã nói “Chúng tôi chỉ kết hôn theo mệnh lệnh.”
Còn những lời kia, một câu cũng không còn.
“Thiếu Đình chờ đã, em thực sự đã ghi lại!”
Nhìn thấy vẻ mặt không còn kiên nhẫn của Hoắc Thiếu Đình, khuôn mặt của Ôn Thi Lan trở nên tái nhạt vì lo lắng, ngón tay cô ta không ngừng run rẩy đi tìm kiếm tệp ghi âm trên điện thoại, nhưng cô ta vần không tìm thấy nó!
Lúc này ôn Thi Lan mới nhớ lại, lúc Dung Đại nói những lời này, cô ta đã kích động đến mức đã chạm vào điện thoại, có lẽ lúc đó cô ta đã tắt ghi âm đúng không?
Trong lòng ôn Thi Lan vừa khó chịu vừa bất lực, đặc biệt sợ Hoắc Thiếu Đình sẽ hiểu lầm mình đang bịa chuyện, nên thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn hắn một cái.
Hơi thở của Hoắc Thiếu Đình lạnh thấu xương, trong đầu hắn đã ghi lại lời nói của Dung Đại trong đoạn ghi âm: Chúng tôi không có tình cảm, chỉ kết hôn theo mệnh lệnh.
Đó có phải là những gì mà người phụ nữ đó nghĩ?
Một ngọn lửa không tên bùng lên trong lòng Hoắc Thiếu Đình, hắn thật sự không hiểu Dung Đại đang nghĩ gì?
“Đưa cho tôi.” Thấy ôn Thi Lan luống cuống, thần sắc có chút không kiên nhẫn.
Ồn Thi Lan không dám cự tuyệt, vội vàng đưa điện thoại, giọng nói dịu dàng: “Em đều ghi lại hết rồi, không thể không có được. Thiếu Đình, em biết anh đã vất vả rồi, em thật sự rất yêu anh, em nghĩ hai người chúng ta là thích hợp nhất.”
“Có thể là bà nội lớn tuổi rồi, nhất thời hồ đồ mà thôi, thời gian một năm rất nhanh sẽ trôi đi. Thiếu Đình, em không sợ vất vả, em thật sự rất muốn làm vợ của anh, cũng hy vọng giữa chúng ta có một cái hạnh phúc mỹ mãn.”
Cô ta nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Thiếu Đình, trong mắt tràn đầy sự si mê, ngay cả giọng nói cũng tràn đầy quyến rũ và khao khát.
“Thiếu Đình, em biết anh nhất định rất mong chờ đúng không? Em có thế cùng anh đối mặt với những chuyện này, anh không cền tự mình vất vả như vậy, trước kia em ngu dốt, không hiểu được sự khổ tâm của anh. Bây giờ em đã hiếu, anh có thể tha thứ cho em không?”
ôn Thi Lan càng nói càng hăng say, hai mắt đỏ lên vì xúc động, vô tình đến gần Hoắc Thiếu Đình, muốn ngồi lên đùi hắn.
“Cô nghĩ vậy à?”
Hoắc Thiếu Đình cầm lấy di động của cô ta, ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, hẳn lại ngẩng đầu nhìn cô ta.
Vẫn là ánh mắt lạnh lùng đó, cơ thể Ôn Thi Lan cứng đờ, lòng bàn chân như bị dán keo, không dám lại gần hắn nửa bước.
“Em nói sai chỗ nào sao? Em… Thiếu Đình, em rất muốn cùng anh có một gia đình hoàn hảo ấm áp, em nghĩ chúng ta có thể làm được. Em có thế làm người vợ tốt của anh.”
ôn Thi Lan một lần nữa thể hiện vẻ ngoài quyến rũ của mình, nói chuyện hết sức nhẹ nhàng và tinh tế.
“Có bản dự phòng không?” Hoắc Thiếu Đình kiên nhẫn hỏi, trong đáy mắt sâu thẳm đã hiện lên một tia tức giận nhàn nhạt.
Sự dịu dàng của ôn Thi Lan lại bị cắt ngang một lần nữa, mặc dù trong lòng cô ta có chút ủy khuất, nhưng Hoắc Thiếu Đình hỏi tất nhiên cô ta sẽ đáp lại.
“Thiếu… Anh Hoẳc, em không phải loại người hèn hạ như vậy, đoạn ghi âm này em vô tình có được, cũng không có bản dự phòng.” Khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của hắn, cô đành phải đổi cách xưng hô.
Cô ta có thời gian để sao lưu lại à? Cô ta đã mất rất nhiều thời gian chỉ để đặt nhà hàng và làm đẹp cho bản thân, hào hứng đến mức quên đi điều đó.
“Vậy thì tốt.”
Sau khi có được đáp án mình muốn, Hoắc Thiếu Đình đứng dậy, ôn Thi Lan sợ hãi lùi lại hai bước.
Nhưng Hoắc Thiếu Đình không lập tức rời đi mà mím môi mỏng, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm.
Trái tim của ôn Thi Lan đập điên cuồng mà không có lý do, cô ta không thể không vui mừng vì tưởng Thiếu Đình thưc sư thích mình.
Trong đầu cô ta không khỏi tưởng tượng tiếp theo hai người sẽ xảy ra chuyện gì, hai vệt ửng hồng vô tình hiện lên trên má, thẹn thùng như cô dâu trong đám cưới.
“Thiếu Đình …” Cô ta liếc nhìn Hoẳc Thiếu Đình, thấy vẻ mặt hắn vẫn như cũ, nhịn không được tái phát bệnh cũ, giọng nói mềm mại lại nhu hòa, giơ tay muốn nắm lấy ống tay áo hắn.
Một hành động tạo bạo như vậy đã thể hiện quá rõ ràng, nhà hàng này còn thuộc dạng khách sạn. Sau lưng hai người là một chiếc giường lớn hình trái tim trải đầy hoa hồng đỏ rực, thích hợp nhất cho các cặp tình nhân, ôn Thi Lan đặc biệt sắp xếp ở đây để thuận tiện hành động.
Nhưng mà, Hoắc Thiếu Đình đúng lúc đút tay vào túi quần, ánh mắt lãnh đạm, ngữ khí lạnh lùng: “ôn Thi Lan, tôi không có hứng thú với cô. Tôi đã kết hôn rồi, cũng không có ý định ly hôn, tôi là người đã có vợ, cô nên chú ý cử chỉ lẫn ngôn từ của mình đi.”
“Còn nữa, tôi giúp cô chỉ vì lời căn dặn của cha cô trước khi lâm chung. Tôi nghĩ tôi đã làm được. Nếu cô còn có bất kỳ ảo tưởng nào, xin cô, ngay bây giờ hãy đem những suy nghĩ vớ vấn đó xóa bỏ.”
“Dung Đại là vợ của Hoắc Thiếu Đình tôi, cô ấy được cưới hỏi đàng hoàng. Tối hôm qua vợ chồng chúng tôi đã có chút mâu thuẫn, là vì cô ôn cô tận lực biểu hiện làm cho phu nhân tôi hiểu lầm.”
Ngôn từ của hắn có chút lạnh lùng, từng chữ từng chữ như búa bổ vào lòng Ôn Thi
Lan, gương mặt cô ta trắng bệch, hai má hơi tê dại vì quá kinh ngạc.
“Cho nên, vì để vợ tôi duy trì tâm trạng vui vẻ, lần sau cô ồn gặp tôi, xin vui lòng đi đường vòng, nếu không, tôi, Hoắc Thiếu Đình, sẽ không nói chuyện khách sáo với cô như vậy nữa.”
“Cô nghĩ như thế nào, đó là việc của cô, nhưng gia đình của tôi có hạnh phúc không, chỉ có phu nhân tôi mới có thể làm được. Cô chỉ là con gái của người quen cũ, tôi đối với cô không có bất kỳ suy nghĩ nào. Cũng như chuyện con cái và cuộc sống hạnh phúc sau này của tôi, cũng chỉ có thể xảy ra khi tôi ở cùng một chỗ với phu nhân Dung Đại mà thôi, không phái là cô.”
“Lúc trước không phải cô, bây giờ cũng không phải cô, tương lai về sau cũng sẽ không thể nào là cô. Điểm này, cô Ôn cô tốt nhất hãy nhớ kĩ. Nếu mạo phạm tôi một lần nữa, đoàn luật sư của Hoắc thị rất thích nói chuyện với cô.
Điện thoại tôi sẽ bảo trợ lý mua một cái mới trả lại cho cô, tôi không hy vọng có bất kỳ chuyện ngu xuẩn gì ảnh hưởng đến hạnh phúc của vợ chồng chúng tôi.”
“Còn nữa, những gì cô vừa nói ở đây. Để tránh dây dưa cho cô, cô ôn, tôi khuyên cô nên tự mình giải quyết đi.”
Hoắc Thiếu Đình lấy điện thoại dl động ra, kết thúc ghi âm, lạnh lùng nhìn cô ta một cái, sau đó rời khỏi căn phòng mà không ngoảnh đầu lại.
Toàn thân ôn Thi Lan như bị sét đánh, ngây người đứng sừng sững trong phòng, hồi lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần