Chương 28 Em có thể đợi anh
“Mấy người đó đều là bạn già của bà, bà lớn tuổi rồi, thừa dịp chân còn linh hoạt, nên đi ra ngoài du lịch.”
Bà cụ Hoắc cười tủm tỉm, lôi kéo cô giới thiệu với ba bà lão khác.
Dung Đại rất ngoan ngoãn, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, dùng giọng nói ngọt ngào chào hỏi mấy bà lão ấy.
Miệng cô ngọt, trò chuyện một hồi mấy bà rất thích cô, còn đòi wechat của
cô.
“Bà định đi du lịch ở đâu vậy ạ? Đi bao lâu mới về? Nếu lâu quá con sẽ nhớ bà.”
Dung Đại nhìn Lý thúc đem hành lý bỏ vào xe, trong lòng cũng thầm bội phục thân thể và tính tình của bà cụ Hoắc, nói đi là đi.
Bà vừa đi, sau này trong Hoắc gia cô sẽ không có ai che chớ, cuộc sống tuyệt đối sẽ khó khăn hơn nhiều.
“Bên cạnh bà nội có vệ sĩ, cả hành trình đều có người sắp xếp hết rồi, bây giờ chị mới tới hỏi cái này, không cảm thấy hơi trễ sao?”
Bà cụ Hoắc còn chưa trả lời, Hoắc Mỹ Xu từ trên lầu đi xuống đã đáp, trên tay cô ta còn cầm một cái túi, tuy không biết là cái gì, nhưng chữ thập đỏ ngoài mặt đã cho cô biết bên trong là loại thuốc gì đó.
Hoắc Mỹ Xu không thích cô, điểm này cô biết.
Chuyện này Hoắc Thiếu Đình chưa từng nói với cô, đương nhiên cô không biết, bị Hoắc Mỹ Xu nói xiên xỏ như vậy, cô thật đúng là không có cách nào phản bác, cuối cùng cũng chỉ có thể cười trừ.
Bà cụ Hoắc nhận lấy túi thuốc, dặn dò Hoắc Mỹ Xu phải tôn kính với Dung Đại một chút, nghe thấy tiếng ba bà lão khác trên xe thúc giục thì bà ấy vội vàng đi.
“Bà nội yên tâm đi, Mỹ Xu rất quan tâm con, bà nhất định phải chú ý an toàn, có gì cứ liên hệ với chúng cháu.”
Dung Đại nhìn thấy gương mặt đầy vẻ không vui của Hoắc Mỹ Xu, vội vàng tìm bậc thang cho cô ta xuống, vừa khẽ đỡ bà cụ Hoắc lên xe, vừa cười khanh khách dặn dò bà.
Bà cụ Hoắc gật gật đầu, nhiều lần dặn dò cô và Hoắc Thiếu Đình nhất định phải bồi dưỡng tình cảm thật tốt.
Sau khi tiễn bà cụ Hoắc đi, trong lòng Dung Đại buồn bã một trận.
“Hừ! Giả vờ!”
Hoắc Mỹ Xu nhìn cô không vừa mắt, sau khi lạnh lùng nói một tiếng liền lên lầu.
Dung Đại cũng thật đau đầu nhưng hiện tại thì cô cũng không có biện pháp làm cho ấn tượng của người Hoắc gia đối VỚI cô thay đổi, cô cũng không thể nào nói mình là người xuyên không đúng chứ?
NÓI như vậy thế nào cũng bị coi là người thần kinh nhỉ? Mấy lời nói khó hiểu này, chỉ sợ là không ai tin.
Trong phòng khách trống rỗng, mẹ chồng và Hoắc Thiếu Kiệt cũng không có ở nhà, cô cũng đành phải lên lầu tiếp tục suy nghĩ kịch bản.
Cô phải nhận bộ phim này, trong tay đã có tiền tài, chuyện sau này cũng dễ giải quyết thôi.
Bên này ôn Thi Lan nhận được tin tức tốt của Dung Đại, cô ta vui như mờ cờ trong bụng, lập tức gọi điện đặt nhà hàng, tính toán thời gian rảnh rỗi của Hoắc Thiếu Đình, rồi dùng số điện thoại cá nhân gọi tới.
Nhìn thấy ôn Thi Lan gọi điện thoại, Hoắc Thiếu Đình buông cái ly trong tay xuống, hơi nhíu mày, không chút suy nghĩ liền cúp máy.
Sẳc mặt Ôn Thi Lan cứng lại, liên tiếp gọi đi bảy tám lần nữa, toàn bộ đều bị Hoắc Thiếu Đình treo máy.
Mãi đến lần thứ mười, Hoắc Thiếu Đình bị chuông reo ầm ĩ đến mất kiên nhẫn, mới nhận điện thoại của cô ta.
“Thiếu Đình, buổi tối em có thể mời anh ăn một bữa cơm không? Em không có ý gì khác, chỉ muốn cám ơn anh đã chiếu cố trong khoảng thời gian này, mặt khác em cũng có một ít chuyện liên quan đến Dung Đại muốn nói cho anh biết”
Ôn Thi Lan không đợi hắn nói chuyện đã giành mở miệng trước, còn lấy tên Dung Đại ra làm chủ đề.
Tuy rằng lời nói của Dung Đại đã làm cho cô ta yên tâm phần nào, thế nhưng cô ta cũng không thế nào xác định rõ trái tim của Thiếu Đình, nói như vậy cũng chỉ có thể làm cô ta yên tâm một chút thôi.
Trong lòng cô ta thấp thỏm, đợi khoảng chừng năm sáu giây sau bên kia điện thoại mới truyền đến giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiếu Đình: “ở đâu?”
Trong lòng ôn Thi Lan mừng rỡ quá đỗi: “ở nhà hàng Pháp lần trước chúng ta ăn…”
“Tên.” Hoắc Thiếu Đình không kiên nhẫn, nhất là nghĩ đến chuyện Dung Đại vì cô ta mà năm lần bảy lượt hiểu lầm mình, điều này khiến hắn rất không thoải mái.
Trong lòng ôn Thi Lan lập tức lạnh băng, nụ cười ôn nhu trên mặt trở nên có chút cứng ngắc.
Cô ta còn tưởng rằng hẳn sẽ nhớ, nơi đó rõ ràng là hắn dẫn cô tới.
Ôn Thi Lan không kịp suy nghĩ nhiều, cũng không dám trì hoãn thời gian, vội vàng báo tên.
Hoắc Thiếu Đình lạnh lùng thản nhiên đáp một tiếng xong lập tức cúp điện thoại, sau khi trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, ôn Thi Lan mới phục hồi tinh thần lại, ngón tay cầm di động siết đến trắng bệch.
Màn đêm buông xuống, ôn Thi Lan đã trang điểm kĩ càng, thay một thân váy ôm sát, lộ ra đường cong mê người lại tao nhã, lo lắng chờ đợi Hoắc Thiếu Đình ở phòng ăn đã đặt.
“Tổng giám đốc, anh và ôn tiểu thư hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm.” Thấy hắn muốn tan làm trở về, Trương trợ lý vội vàng nhắc nhở hắn.
Hoắc Thiếu Đình nhớ lại thật sự có chuyện này, lúc này mới lên xe chạy về phía nhà hàng.
GIỜ cao điểm tan làm ờ Thịnh Kinh rất đông đúc, trong lúc kẹt xe, hắn nhận được vvechat của Hoắc Thiếu Kiệt.
Người phụ nữ kia lại mở miệng vay tiền Hoắc Thiếu Kiệt? Cô muốn tiền để làm gì?
Hoắc Thiếu Kiệt: “Anh trai, chị dâu không có việc làm, không phải là tiền tiêu xài mỗi tháng của chị dâu anh cũng không cho đó chứ? Vậy lúc chị ấy ra ngoài xã giao gặp bạn bè thì sao? Không phải đến lúc đó chị ấy sẽ trở thành trò cười của người khác sao?”
Hoắc Thiếu Đình còn chưa hiểu rõ vấn đề, tin nhắn của Hoắc Thiếu Kiệt lại gửi đến, khiến sắc mặt hắn lạnh băng.
Anh không cho cô ẩy tiền tiêu khi nào?
“Tháng này có chuyển tiền qua cho phu nhân không?” Hắn cất điện thoại di động đi, hỏi Trương trợ lý đang lái xe.
“Chuyển rồi, không phải tổng giám đốc nói mổi đầu tháng đều phải chuyển một triệu từ tài khoản cá nhân của anh cho bên kia sao? Bên tài chính mồi tháng đều hoàn thành rất tốt, nhưng mà… Hình như phu nhân vẫn không đụng tới cái thẻ kia.”
Trương trợ lý nhìn thấy sắc mặt có chút âm trầm trong gương chiếu hậu thì có hơi khó hiểu.
“Đi lấy mười vạn tiền mặt để vào cốp xe, buổi tối tôi sẽ mang về.” Hoắc Thiếu Đình lạnh lùng phân phó, sau đó xuống xe đi về phía nhà hàng.
“Thiếu Đình, ở đây! ôn Thi Lan đợi hắn thật lâu, nhìn thấy người này rốt cục cũng xuất hiện, cô ta lập tức tươi cười như hoa, dùng thanh âm mang theo vài phần làm nũng gọi hắn.
Hoắc Thiếu Đình sẳc mặt lạnh lùng, tuy rằng hai người sóng vai đi cùng một chỗ, nhưng hơi thở lạnh lùng trên người hắn khiến ôn Thi Lan không dám tùy ý tới gân, thoạt nhìn đặc biệt xa lạ.
“Thiếu Đình, anh muốn ăn cái gì? Em nhớ rõ lần trước anh…”
“Tôi không có đồng ý đến ăn cơm với cô, không phải cô muốn nói về chuyện của Dung Đại sao? Tôi cho cô 10 phút.”
Hoắc Thiếu Đình ngồi xuống, ngôn ngữ lạnh lùng, mắt còn nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên tay, hiển nhiên là đang tính toán thời gian.
Sắc mặt Ôn Thi Lan trắng bệch, sao lại như vậy?
Tiện nhân Dung Đại kia rõ ràng nói Thiếu Đình có tình cảm với mình, như thế tại sao hắn vẫn lạnh lùng như vậy?
“Thiếu Đình…”
“Lần trước tôi cho rằng tôi đã nói rất rõ ràng, không cần gọi tôi Thiếu Đình, cô gọi là Hoắc tiên sinh, hoặc là anh Hoắc tôi đều có thể tiếp nhận. Còn cái xưng hô này chỉ có gia đình tôi mới có thể gọi.
Lại nghe thấy cô ta gọi mình như vậy, trong lòng Hoắc Thiếu Đình không khỏi bực bội, sắc mặt càng thêm lạnh đi vài phần.
Hốc mắt Ôn Thi Lan đỏ bừng tại chỗ, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Trong lòng hết sức ủy khuất, không cam lòng, thống khố, cô ta yêu hắn như vậy, chẳng lẽ hắn nhìn không ra sao?
Cô ta vội vàng cầm lấy túi xách trên bàn, lấy ra chiếc điện thoại di động hôm nay đã dùng ghi lại cuộc trò chuyện với Dung Đại, môfile ghi âm ra.
“Hức… Thiếu Đình, chuyện thế nào em cũng đã biết rồi, chẳng lẽ anh cứ lạnh lùng đối đãi với em như vậy được sao? Anh Hoẳc, em thích anh như vậy, em không tin anh không có chút cảm giác nào với em! Nếu là vì bà nội và Dung Đại, em có thể chờ anh!”
Cô ta uất ức vô cùng, mẳt đỏ hoe đặt điện thoại lên bàn.
Trong điện thoại truyền đến đoạn ghi âm của Dung Đại, Hoắc Thiếu Đình càng nghe sắc mặt càng trầm xuống, đáy lòng thậm chí nổl lên một cỗ lửa giận không tên!