Chương 27 Không có tình cảm
Nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của cô, ồn Thi Lan cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Dung Đại! Cô đừng tưởng mình được gả vào Hoắc gia là oai lắm! Cô chẳng hề giúp được gì cho Thiếu Đình cả! Cô cho rằng mình có thế ở lại được Hoắc gia bao lâu? Bà cụ Hoắc còn sống được bao lâu nữa để bảo vệ cô? Cô đừng có mà không biết tự lượng sức!”
Khi nghĩ đến chuyện hôm nay bị Hoắc Thiếu Đình đuổi ra ngoài và những gì hắn nói trước đó, cô ta càng hận Dung Đại!
Dung Đại có thể chịu đựng được việc bị người khác sỉ nhục bởi vì sớm muộn gì cô cũng sẽ đáp trả lại. Thế nhưng cô lại không chịu đựng được việc người khác sỉ nhục những người thân xung quanh mình.
Bà cụ Hoắc là nơi che chở và cũng là hơi ấm duy nhất của cô ở thế giới xa lạ này.
Ôn Thi Lan muốn chỉ trích cô thế nào cũng được nhưng riêng bà cụ Hoắc thì không được!
Ánh mắt cô nhìn ôn Thi Lan đột nhiên trở nên sắc bén, khí thế trên người cô cũng trở nên lạnh lùng và mạnh mẽ. Cô lạnh giọng nói: “Cô ôn, mong cô hãy chú ý lời nói của mình. Nếu như cô có điều gì không hài lòng thì cô có thể tìm tôi. Tôi không muốn nghe những lời như vậy trong cuộc trò chuyện tiếp theo của chúng ta, cô hiểu chứ?”
ôn Thi Lan đột nhiên cảm thấy như thể có một đôi bàn tay đè nặng sau đâu của mình, cô ta có cảm giác bị áp bức đến không thớ nổi.
Nhất là sau khi Dung Đại lên tiếng, cảm giác này khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu và muốn phản kháng nhưng cô ta lại không biết làm thế nào trước thứ cảm giác vô hình này.
Cái quái gì vậy? Cô ta mà lại bị con tiện nhân này trấn áp ư?
“Cô Ôn, nếu như cô không nói gì thì tôi sẽ coi như cô đã đồng ý. Hôm nay tôi đến đây đế giải quyết vấn đề chứ không muốn gây thêm rắc rối. Cô ôn, mong cô hãy chú ý đến thái độ của mình. Tôi chân thành đến đây gặp cô, cơ hội như thế này sẽ không có lần thứ 2 đâu.”
Vì những gì ôn Thi Lan vừa nói, mặc dù khí thế của cô đã thu bớt nhưng lời nói của cô vẫn đầy mạnh mẽ và lạnh lùng.
Mặc dù khí thế của cô đã thu bớt vì những lời nói trước đó của ôn Thi Lan nhưng lời nói của cô vẫn đầy mạnh mẽ và lãnh đạm.
Mặc dù trong lòng ôn Thl Lan khó chịu nhưng khi chạm phải ánh mắt sắc bén của Dung Đại, sau lưng cô ta như bị thứ gì đó đè lên khiến cho khí thế kiêu ngạo vừa rồi bị đối phương nghiền nát thành bột.
“Cô nói đi.” Giọng điệu của cô ta đầy ủy khuất.
Nhìn cô ta như vậy, Dung Đại cảm thấy có chút hài lòng.
“Tôi với Hoắc Thiếu Đình ở chung cùng một phòng với nhau chỉ là vì muốn để bà cụ Hoắc yên tâm. Mong cô đừng hiểu lầm, giữa tôi và anh ta không có quan hệ gì cả. Chúng tôi chỉ là kết hôn theo ý của người lớn mà thôi.”
Trong đầu cô đang sắp xếp lời nói và suy nghĩ xem nên nói gì để thuyết phục đối phương, đồng thời xóa bỏ sự hiểu lầm giữa cô và Hoẳc Thiếu Đình.
Trong chốc lát, ôn Thi Lan cảm thấy kinh ngạc, sau đó là vui mừng khôn xiết!
Mặc dù cô ta không hiểu vì sao Dung Đại lại nói những lời như vậy với mình nhưng điều này đã chứng minh rằng Hoắc Thiếu Đình thực sự không có tình cảm với tiện nhân này.
Bọn họ thực sự kết hôn với nhau chỉ vì bà cụ Hoắc?
Vì thế, hắn cố tình thờ ơ với cô ta là vì sợ làm tổn thương đến thanh danh của cô ta phải không?
Dung Đại mới chỉ nói vài lời, vậy mà trong đầu cô ta đã tự động tưởng tượng ra rất nhiều kịch bản ngôn tình.
“Cho dù trước đây là vì lý do gì nhưng bây giờ tôi cũng đã kết hôn với Hoắc Thiếu Đình. Chúng tôi vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa với nhau. Cô ôn, cô cũng xuất thân từ một gia đình hào môn nên tôi nghĩ cô cũng hiểu những quy tắc này. Hiện tại chúng tôi không thể ly hôn được.”
Thấy Ôn Thi Lan không nói gì, cô dừng một chút rồi tiếp tục giải thích. Cô chỉ hy vọng ôn Thi Lan có thể kiên nhẫn một chút.
Đợi hết năm nay, cô và Hoắc Thiếu Đình sẽ ly hôn. Còn chuyện hai người bọn họ có quay lại với nhau không thì cũng không còn liên quan gì đến cô nữa.
“Vì vậy, tôi và Hoắc Thiếu Đình hy vọng rằng trong khoảng thời gian này, cô Ôn có thế chịu ấm ức một chút. Chúng ta cùng nhau phối hợp và hỗ trợ lằn nhau . Đây là giải pháp tốt nhất cho cả ba người chúng ta.”
Cô nói chuyện rất điềm tĩnh, không hề có chút tự ti nào.
Ôn Thi Lan cũng hiểu ý của cô, chẳng lẽ cô ta hiểu lầm ý của Thiếu Đình?
Với cả một năm nữa, Dung Đại và Thiếu Đình sẽ ly hôn. Chẳng lẽ trong vòng một năm này, bọn họ chỉ duy trì danh nghĩa vợ chồng bề ngoài là để giữ thể diện cho Hoắc gia sao?
ôn Thi Lan không thế che giấu sự vui mừng!
Quả nhiên, người Thiếu Đình thích là cô ta. Lẽ ra cô ta nên tin lời của hắn mới phải.
“Cô Ôn, hôm nay tôi đặc biệt tới đây một chuyến là để giải thích chuyện này với cô. Hoắc Thiếu Đình đã từng giúp đỡ tôi nên tôi không muốn vì lý do này mà khiến cho cô và anh ta có khoảng cách với nhau. Bởi vì như vậy cũng ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi tại Hoắc gia.”
Cô nhìn ôn Thi Lan, đối phương không thể che giấu sự vui sướng trên mặt.
Ôn Thi Lan còn có thể làm gì khác? Tất nhiên là đồng ý rồi!
“Cách này rất hay.” ôn Thi Lan cố gắng không chế tâm trạng của mình, cô ta lập tức lấy lại sự tự tin.
Làm sao cô ta có thể thua một kẻ không có bối cảnh lẫn thân phận được?
“Chẳng trách hôm nay sắc mặt của anh Thiếu Đình không được tốt lắm. Dù sao cũng cảm ơn cô đã nói cho tôi biết chuyện này. Quan hệ giữa tôi và anh Thiếu Đình rất tốt cho nên cô không cần phải lo lắng về chuyện này. Vì thế, cô chỉ cân làm tốt phần việc của mình là được. Khi nào cô ly hôn với Thiếu Đình, tôi sẽ bồi thường cho cô một khoản hậu hĩnh và tôi sẽ coi việc đó như là thuê cô đóng một vở kịch giúp cho bà nội vui vẻ.”
Mặc dù trong lòng ôn Thi Lan vui vẻ nhưng cô ta vẫn khinh thường Dung Đại. Trong lời nói của cô ta tràn ngập sự chế giễu.
Diễn một vở kịch đế giúp bà cụ Hoắc vui vẻ?
Dung Đại cười thầm trong lòng, ngoài việc coi là như thế thì cô ta còn có thể làm gì khác được chứ?
“Bây giờ cô ồn đã hiểu rõ rồi, vậy thì tôi cũng hy vọng cô ôn có thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân. Mong cô đừng có làm ầm ĩ lên nữa, như vậy cũng ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cô và Hoắc Thiếu Đình, đồng thời cũng ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. TÔI chỉ nhắc nhở cô đúng một lần này thôi.”
Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đặt 200 tệ lên bàn và nhẳc nhở ôn Thi Lân trước khi đi.
Cô vừa phải đối phó với mẹ chồng, vừa phải đối phó với Hoắc Thiếu Đình và còn phải kiếm sống nữa. Riêng những việc này đã đủ lắm rồi, cô không muốn có thêm một người không liên quan khiến cho cô phải phân tâm.
Ôn Thi Lan không thích cô nói chuyện với giọng điệu dạy đời như vậy nhưng nghĩ đến niềm vui bất ngờ mà cô mang đến cho mình, cô ta đã kìm chế cho đến tận bây giờ.
“Đương nhiên là tôi hiểu rõ rồi.”
“Vậy tôi đi trước đây. Cô ôn cứ tự nhiên.”
Dung Đại khẽ gật đầu rồi rời đi.
Ôn Thi Lan không thèm để ý tới sự cao ngạo của cô. Cô ta vui vẻ cất điện thoại, xách túi rời đi.
Cô ta muốn mời Hoắc Thiếu Đình ra ngoài và nói chuyện thật vui vẻ!
Dung Đại giải quyết xong chuyện thì trở về Hoắc gia bằng xe riêng của mình.
Về đến nhà, cô nhìn thấy bà cụ Hoắc ăn mặc rất thời thượng và sang trọng. Trong nhà còn có ba bà cụ khác, trông ai cũng tràn đầy sức sống và rạng rỡ.
“Bà nội, bà định đi đâu mà ăn mặc đẹp thế ạ?”
Người duy nhất trong căn nhà này có thể khiến cô nói chuyện nhẹ nhàng chính là bà cụ Hoắc. Để cho cuộc sống trong một năm này dễ thô hơn một chút và cũng để báo đáp lòng tốt của bà cụ, đương nhiên cô phải cư xử thật khôn khéo.