Chương 26 Đến giải quyết vấn đề
“Cô ôn, mời ngồi. Cô muốn uống gì thì gọi đi.”
Thây có người đến, Dung Đại đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa nhìn đối phương. Cô hy vọng rằng đối phương sẽ không để ý tới sự lỗ mãng trước đây của mình đế không ảnh hưởng tới thỏa thuận giữa cô với Hoắc Thiếu Đình.
Khi nhìn thấy dáng vẻ nhã nhặn của cô, trong mắt của ôn Thi Lan hiện vẻ nghi hoặc nhưng cũng không thu hút được ánh mắt của cô ta quá lâu.
Sau khi ném chiếc túi bạc triệu trong tay lên bàn, ôn Thi Lan nhìn cô với vẻ khinh thường, nói: “Không cần uống nước đâu. ôn Thi Lan tôi cũng chẳng nghèo hèn tới mức cần cô phải bố thí. Hiện tại cô còn đang dựa vào người khác để nuôi sống bản thân, liệu cô có đủ khả năng mời tôi không?”
Nụ cười trên gương mặt của Dung Đại không hề biến mất, vẫn dịu dàng lịch sự như cũ. Đáng tiếc là cô không nhìn ra giá trị của chiếc túi đó, nếu không thì cô đã biết rằng ôn Thi Lan đang chế giễu mình.
Nhưng dù sao cô cũng là người hẹn Ồn Thỉ Lan ra nên bản thân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bị đối phương chế giễu.
“Cô Ồn nói đùa rồi, nếu đã như vậy thì tôi sẽ vào thẳng vấn đề luôn.” Cô ngồi xuống, mỗi động tác đều vô cùng đoan trang và tao nhã, đó là khí chất từ trong xương cốt của cô.
Ôn Thi Lan không hề che giấu sự chán ghét của bản thân, cô ta khinh thường nói: “Cô muốn nói gì”
Trong khi nói chuyện, cô ta lẩy điện thoại di động ra và giả vờ nhìn lướt qua nhưng thật ra là lặng lẽ bật ghi âm.
Tuy rằng trên khuôn mặt Dung Đại nở nụ cười nhưng trong lòng cũng khinh thường ôn Thi Lan.
Theo như trí nhớ của cô, tình cảm của nguyên chủ đối với Hoắc Thiếu Đình là một ẩn số. Cô cũng cảm thấy rất có lỗi vì lần trùng sinh này đã dạy cho hắn môt bài hoc.
Thế nhưng đó là bản năng của cô. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ cảm thấy bất bình và cảnh giác khi thấy chồng mình bênh vực một người phụ nữ khác phải không?
Cô không cho rằng lời mình nói lúc đó có gì không ổn, chỉ là do cô không phân tích tình hình một cách kỹ lưỡng và lại quá liều lĩnh cho nên bây giờ mới rơi vào thế bị động như thế này.
Vì Ôn Thi Lan và Hoắc Thiếu Đình yêu nhau nên khi Hoắc Thiếu Đình đồng ý lấy nguyên chủ, nhất định hắn đã bàn bạc với cô ta.
Tuy cô chưa tìm hiểu kỹ về gia cảnh của Ôn Thi Lan nhưng nếu cô ta có thể quen với một gia đinh hào môn như Hoắc gia thì chắc chắn gia cảnh của cô ta cũng không quá tệ.
Nếu như ngay từ đầu cô không đồng ý gả vào Hoắc gia thì với năng lực của Hoắc Thiếu Đình, nhất định hẳn có thể thuyết phục được bà cụ Hoẳc.
Có thể nói như thế này, cho dù bà cụ Hoắc có quyết tâm đến mức nào nhưng Hoắc Thiếu Đình không chịu lấy cô thì bà cụ có thể làm gì được?
Nếu như đã đồng ý cưới cô thì tốt nhất là không có vướng bận gì nữa, phái cắt đứt hoàn toàn với cô ta.
Hai người cứ dây dưa như thế mà làm như mọi chuyện đều là do lỗi của nguyên chủ vậy.
Cô không chỉ coi thường ồn Thi Lan mà còn cả Hoắc Thiếu Đình.
Mặc dù cô rất biết ơn Hoắc Thiếu Đình đã rộng lượng giải quyết vấn đề cho mình nhưng điều đó không có nghĩa sẽ ảnh hưởng tới phán đoán mọi chuyện của cô.
Nếu như không đồng ý thì tại sao không nỗ lực đấu tranh?
Hiện tại cô đã tự đấy mình vào đường cùng. Một mặt cô muốn tránh gặp mặt Hoăc gia, một mặt muốn diễn kịch với Hoắc Thiếu Đình, một mặt muốn kiếm tiền.
Với tính toán như vậy, thật đúng là uổng công 30 năm làm hoàng hậu của cô. Những thủ đoạn ớ trong cung không hề có tác dụng với ở đây.
Đủ loại cảm giác bất đắc dĩ cùng với chán nán xẹt qua trong lòng. Cô nghiêm túc ngồi xuống, cho dù cô có muốn làm hòa với Ôn Thi Lan thì cũng không thế đánh mất sự tự tin của bản thân được.
“Cô Ôn rất thích Thiếu Đình đúng không?” Điều mà cô thích nhất chính là khi nói chuyện nhìn thẳng vào mắt nhau.
Bởi vì đôi mắt là linh hồn của một người, chỉ cần một chút thay đổi nhỏ trên biểu cảm cũng có thể hiểu được một vài suy nghĩ của người đó.
Hơn nữa, cô cũng ý thức được ưu điểm của bản thân. Nếu như nhìn thẳng vào đối phương như thế này thì sẽ gây áp lực rất lớn đối với người đó.
Cô hẹn gặp ôn Thi Lan là để giúp Hoắc Thiếu Đình giải quyết hiểu lầm giữa họ nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ cúi đầu trước ôn Thi Lan.
Kiếp trước cô đã từng rơi vào hoàn cảnh khốn khó hơn hiện tại rất nhiều lần nhưng cô chưa từng cúi đầu trước người khác, huống chi là bâo cô cúi đầu trước một người phụ nữ ở kiếp sau.
Điều này là hoàn toàn không có khả năng.
Nghe vậy, trong mắt ôn Thi Lan có chút tức giận xen lẫn ghen tị. Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Cô biết rõ rồi mà còn hỏi? Từ nhỏ tôi với anh Thiếu Đinh là thanh mai trúc mã. Nếu như không phải người mẹ đã chết của cô cứu bà nội anh ấy thì cô cho rằng cô có thể kết hôn với anh Thiếu Đình ư?”
Nhìn thấy ôn Thi Lan vừa mới bị hỏi một câu đã nổi nóng, sự khinh bỉ trong lòng Dung Đại càng tăng thêm mấy phần.
Với cách hành xử như vậy, chẳng trách bà cụ Hoắc không thích.
Với tính tình của cô ta, nếu như ở trong hậu cung của hoàng thượng thì nhất định sau khi tiến cung cô ta chẳng sống quá ba ngày.
“Lời nói của cô ôn cũng đúng.” Dung Đại khẽ mỉm cười, giọng điệu dịu dàng.
“Thế nhưng mọi chuyện cũng không thể trách tôi được vì Hoắc Thiếu Đình đã đồng ý lấy tôi. Cô ôn, nếu như cô thực sự thích anh ta nhiều như thế thì tại sao cô lại không ngăn cản?”
Cô mỉm cười hỏi lại đối phương, cũng không vội tiết lộ mục đích cô hẹn Ôn Thi Lan ra đây.
Kiếp trước, cô từng yêu hoàng đế tha thiết nhưng lại phải đích thân lựa chọn những mỹ nhân tuyệt sẳc đưa lên giường hắn. Không chỉ là vì địa vị của cô mà còn là vì thời đại mà cô từng sống không cho phép cô độc chiếm hoàng đế một mình.
Thế nhưng ở kiếp này lại khác, hôn nhân chú trọng đến sự chung thủy, một vợ một chồng, mặc dù vẫn có ly hôn.
Tuy nhiên hai người đang yêu nhau nên bọn họ hoàn toàn có thể đấu tranh.
Theo góc nhìn của cô, ôn Thi Lan không muốn tranh giành nhưng lại cũng không muốn từ bỏ, cô ta lại còn đang trả thù những người khác trong vỏ bọc người đau khổ.
Không chỉ ngu xuẩn mà còn ác độc.
Mặc dù cô không kê’thừa quá nhiều ký ức của nguyên chủ nhưng không có người phụ nữ nào lại không muốn có một cuộc sống tốt đẹp sau khi kết hôn.
Nếu như nguyên chủ cứ thế lặng lẽ chết ở bệnh viện, chẳng lẽ Hoắc Thiếu Đinh và Ôn Thi Lan không phải chịu trách nhiệm gì sao?
Vì thế, theo cô, cả ba người đều có lỗi.
Một người không nên gả khi không nẳm rõ mọi chuyện, một người không nên lấy vợ rồi mà còn vướng mắc, một người đã buông tay rồi còn đl giày vò người khác.
Câu hỏi của Dung Đại khiến cho ôn Thi Lan không nói nên lời. Sắc mặt của cô ta tái nhợt u ám, nhìn cô đầy vẻ oán hận.
Dù sao ở đây cũng không có người ngoài cho nên cô ta cũng không cần giả vơ!
Cô ta cứ tưởng Thiếu Đình sẽ cưới mình nhưng khi cô ta quay trở lại, hắn đã kết hôn với người đàn bà vô liêm sỉ này, thậm chí còn tổ chức một buổi hôn lễ long trọng.
Ván đã đóng thuyền làm sao cô ta ngăn cản được?
“Cho nên cô đã sử dụng thủ đoạn nhân lúc tôi không có mặt, cô đã ép buộc Thiếu Đình và lấy bà nội anh ấy làm lá chắn. Bây giờ lại ngồi đây nói như vậy, cô không thấy xấu hổ sao?”
ồn Thi Lan cười lạnh một tiếng, nhìn cô với vẻ chán ghét như nhìn thịt thối dưới mương.
Dung Đại không ngờ lại có bước ngoặt như vậy nhưng hôm nay cô đến đây không phải để tranh cãi về quá khứ mà là để giải quyết vấn đề.
“Cho nên hôm nay tôi tới là để giải quyết vấn đề với cô đấy, cô ôn.”
Ôn Thi Lan nhìn cô với vẻ kinh ngạc: “Giải quyết vấn đề gì? Lẽ nào cô cho rằng tôi sẽ giúp đỡ một kẻ thứ 3 đáng xấu hổ như cô ư?.”
Trong lòng Dung Đại không khỏi cười khổ, hiện tại cô ta có gì khác với kẻ thứ 3 đáng xấu hổ như cô không?