Chương 25 Gặp Kẻ Thù
Dung Đại chuẩn bị tâm lý xong thì đi xuống lầu, không thấy bóng dáng Hoắc Thiếu Đình đâu, cô tò mò hỏi Dì Vương.
Biết Hoắc Thiếu Đình đã đến công ty, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chị dâu.” Hoắc Thiếu Kiệt lúc này cũng đi xuống, Hoắc Mỹ Xu theo sát phía sau.
Dung Đại chào đáp lại một tiếng, nhưng Hoắc Mỹ Xu vẫn ngạo mạn không thèm nhìn cô một cái rồi ngồi xuống dùng bữa sáng.
Cô cũng không để ý, vừa định hỏi Dì Vương thì nhìn thấy mẹ chồng cũng từ trên lầu đi xuống.
Cô lập tức đứng lên, trong lòng tính toán không biết phải mở miệng như thế nào.
Sẳc mặt Lục Tranh vẫn không vui vẻ gì mấy, bà cụ Hoắc bình thường đều dùng bữa sáng trong phòng ngủ của mình, cho nên Dung Đại chỉ có thể tự mình ứng phó với mẹ chồng.
“Mẹ, mẹ ăn chút cháo nóng đi.”
Dung Đại lập tức múc một chén cháo đặt trước mặt Lục Tranh, dịu dàng nói.
Lục Tranh biết cô muốn làm gì, nhưng bà ta lại không nói gì, ngồi xuống cầm thìa ăn cháo.
Hoắc Thiếu Kiệt nhìn sắc mặt mẹ mình khó coi, lại thấy Dung Đại cẩn thận dè dặt, nhịn không được mở miệng: “Mẹ, chuyện này anh cả và bà nội đã đồng ý, mẹ cũng đừng gây áp lực cho chị dâu.”
Dung Đại vừa nghe, lập tức đau đầu!
Cậu em chồng này là chuyên môn tới đào hâm cho cô đấy à?
Chuyện này do cô mở miệng với cậu ta mở miệng, ở trong lòng mẹ chồng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau?
Quả nhiên, sắc mặt mẹ chồng lại càng khó coi hơn, cô đành phải lên tiếng an ủi: “Chuyện này con không nói trước với bà nội và mẹ, là con không đúng.”
“Chị còn biết mình không đúng, tôi còn tưởng rằng chị không đế cả Hoắc gia vào mắt, ai không biết còn tưởng rằng Hoắc gia chúng tôi ép chị gả vào đây, cả ngày bày ra bộ mặt thối cho ai xem?”
Hoắc Mỹ Xu thình lình lên tiếng chèn ép cô, sau đó buông đũa xuống, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Dung Đại vô cùng xấu hổ, cô không nghĩ tới nguyên chủ lại khiến người ta không thích như vậy, ngay cả một cô gái hai mươi mấy tuổi cũng không vừa mắt.
Lục Tranh hiểu rõ tính tình đứa con gái này của mình, mấy ngày đầu Dung Đại vừa mới vào cửa Hoắc Mỹ Xu cũng rất kính trọng cô, nhưng cô thì suốt ngày mặt nặng mày nhẹ.
Hoắc Mỹ Xu tính tình đại tiểu thư, bị người khác coi thường thì tức giận là lẽ đương nhiên.
“Chuyện này nếu đã nói qua, cũng không cần nói lần thứ hai. Nếu cô dám ở bên ngoài làm ra chuyện gì khác người, đừng trách tôi không nói trước.”
Lục Tranh lạnh lùng, nhìn Dung Đại một cái rồi cầm thìa ăn một ngụm cháo, ánh mắt lại rơi vào trên người Hoắc Thiếu Kiệt: “Chuyện trên internet mau chóng giải quyết đi, ảnh hưởng đến anh trai con thì không tốt.”
Hoắc Thiếu Kiệt không nghĩ tới sự tình lại thuận lợi như vậy, vội vàng lên tiếng đồng ý, trong lòng Dung Đại cũng xem như trút được gánh nặng.
“Hoắc Thiếu Kiệt, anh xem trên mạng viết những thứ chó má gì này?! Mặt Hoắc gia đều bị chị ta làm mất sạch rồi! Mẹ, mẹ còn đồng ý cho chị ta xuất đầu lộ diện?”
Trong phòng ăn mới vừa an tĩnh không tới vài giây, Hoắc Mỹ Xu bực bội cầm máy tính bảng đi tới đặt xuống bàn ăn.
Lần này Dung Đại nuốt không trôi cái gì vào bụng nữa.
“Hoắc Mỹ Xu, em còn có chút giáo dưỡng nào không? ở nhà lại gọi tên người lớn như thế?!” Hoắc Thiếu Kiệt cũng có chút bực mình, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô em gái bướng bỉnh này.
“Được rồi, chuyện này có anh hai con xử lý, con xen vào mà gì? Lo chuẩn bị xuất ngoại của con đi.”
Trong lòng Lục Tranh tuy rằng không vui, nhưng chuyện này bà ta đã đồng ý với con trai cũng không thể lật lọng, trừng mẳt liếc Hoắc Mỹ Xu một cái rồi tiếp tục ăn cháo.
Hoắc Mỹ Xu hừ lạnh, cầm máy tính bảng rời đi.
Sau khi Dung Đại dùng xong bữa sáng, cô liền cầm điện thoại di động lên mạng xem những bình luận nói về mình, phải nói là những người này nói chuyện vô cùng thiếu đạo đức.
Cái gì mà thiếu phu nhân Hoắc gia nghèo túng, bị ép tiếp tục con đường diễn xuất.
Còn có cái đáng giận hơn, nói cô không phải chị dâu đi giúp em chồng mà là giữa hai người chắc chắn có chuyện mờ ám.
Ngay cả loại lời nói vô căn cứ này cũng nói ra được!
Dung Đại nhíu mày, đáy lòng rất không vui, tuy rằng rất muốn phản kích, nhưng cô lại không hiểu chuyện trên mạng, chỉ có thể chờ Hoắc Thiếu Kiệt xử
lý
Cô xem không vào kịch bản, nghĩ đến chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng đến Hoắc Thiếu Đình rồi gián tiếp ảnh hướng đến quan hệ giữa hắn và ôn Thi Lan.
Nghĩ mình còn có chút thời gian, cô liền hẹn ôn Thi Lan ra ngoài gặp mặt, thuận tiện giúp Hoắc Thiếu Đình giải thích rõ ràng, tránh cho hai người kia xuất hiện hiểu lầm gì đó, nếu không cô thật sự phải cuốn gói rời khỏi Hoắc gia!
Cô lật danh bạ trong điện thoại di động, cũng không có số điện thoại của Ồn Thi Lan, cô nhớ lại tối hôm qua ôn Thi Lan có gọi cho Hoắc Thiếu Đình, cô liền ấn theo số điện thoại đó gọi đi.
“Xin hỏi là ai?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của ôn Thi Lan, nghe giống như cô ta vừa bị ai đó bắt nạt.
Chẳng lẽ vừa ầm ĩ với Hoắc Thiếu Đình?
Trong lòng Dung Đại thấp thỏm, âm thầm hít sâu, tận lực làm cho lời nói của bản thân dễ nghe một chút: “Xin hỏi đây là điện thoại của ôn tiểu thư đúng không? Tôi là Dung Đại.”
Ôn Thi Lan vừa nghe đến tên cô thì trong mắt liền bốc hỏa.
Con khốn này!
Dung Đại còn có mặt mũi gọi điện thoại cho cô ta!? Là tới cười nhạo cô ta sao?!
Ôn Thi Lan phẫn nộ có hơi dữ tợn, nhưng cố gắng đè nén cảm xúc để cho mình tỉnh táo lại: “Cô có chuyện gì?”
Dung Đại nghe thanh âm khó chịu của cô ta, trong lòng thở dài một hơi: “Là như này, tôi muốn gặp mặt nói với cô một số việc, không biết hiện tại cô có rảnh không?”
Ôn Thi Lan đang hận không có chỗ phát tiết, nếu đối phương đã muốn tìm chết thì cô ta dại gì mà phải từ chối.
Cô ta lập tức nở nụ cười: “Được, đúng lúc tôi cũng có vài lời muốn nói với
– * H
CO.
ôn Thi Lan không nghĩ tới Dung Đại tầm thường này lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể khiến Thiếu Đình đuổi cô ta ra khỏi công ty!
Lúc trước cô ta vì có thể ở bên cạnh hắn đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.
Hiện tại chỉ vì con tiện nhân này mà cô ta như công dã tràng, thử hỏi cô ta làm sao cam lòng?
Sau đó cô ta nói địa điểm gặp mặt, Dung Đại nhớ kỹ, trô về phòng ngủ thay quần áo, trước khi ra cửa cô mới nhớ trên người mình không có một xu.
Lần này là cô muốn giải thích với ôn Thi Lan, nên phải tỏ chút thành ý, không thể đợi đến khi tính tiền đế người ta trả được.
Cô suy nghĩ một hồi, lên lầu mượn Hoắc Thiếu Kiệt một ngàn tệ, cô còn cẩn thận ghi lại vào ghi chú của điện thoại di động rồi mới đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cô ra ngoài một mình, nhìn thế giới phồn hoa đô thị này trong lòng cô tràn ngập cảm giác mới lạ, đối với tương lai cũng càng thêm hy vọng.
Cô đợi chừng nửa giờ, ôn Thi Lan mới khoan thai đi tới, cô ta đem một cái rương nhỏ đặt ở quầy lễ tân.
Ôn Thi Lan đi theo nhân viên hướng dẫn tới chỗ Dung Đại ngồi, nhìn thấy cô đang mơ màng ngồi ở đấy, cơn tức của Ôn Thi Lan lại bốc lên.
Cô ta không ngờ một ả đàn bà nghèo rách mồng tơi lại được Hoắc gia ưu ái, hơn nữa tối qua cô ta giở nhiều thủ đoạn như thế mà đến một cộng tóc cô cũng chẳng làm sao.
Ôn Thi Lan nào biết thủ đoạn nhỏ của mình ở trong mắt Lục Tranh chả là cái thá gì cả, tối hôm qua khi ôn Thi Lan và Lục Tranh nói chuyện VỚI nhau, Lục Tranh đã gọi điện thoại cho Hoắc Thiếu Đinh, toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, Hoắc Thiếu Đình nghe không sót một chữ.
Hoắc Thiếu Đình không phải đứa trẻ hơn hai mươi tuổi, hắn xưa giờ làm việc tàn nhẫn quả quyết, đầu óc cơ trí, hẳn đương nhiên hiểu được tại sao Lục Tranh lại làm như vậy, cho nên sáng sớm vừa đến công ty liền đuổi việc cô ta.