Chương 24 Người Đẹp Tám
“Mẹ, chuyện này mẹ nghe con giải thích có được không?” Dung Đại cố gắng bình tĩnh, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với bà ta.
Ăn uống sinh hoạt hiện tại của cô đều là Hoắc gia cho, cô làm gì có tư cách gì tức giận.
“Chuyện này nếu Thiếu Đình đã đồng ý, tôi cũng không có gì để nói. Nhưng chỉ một lần này thôi đấy, nếu không phải bộ phim này do Thiếu Kiệt làm giám chế, tôi sẽ không cho cô ra khỏi cửa!”
Giọng nói của Lục Tranh cứng rắn, vừa nghĩ tới đứa con dâu này bà ta liền đau đầu.
Nghe được những lời này của Lục Tranh, Dung Đại theo bản năng nhìn thoáng qua Hoắc Thiếu Đình đang đứng ở ban công uống rượu, hóa ra vừa rồi hẳn cùng mẹ chồng nói những thứ này sao?
Trong đáy lòng hảo cảm của cô đối với người đàn ông này lại tăng thêm vài phần, cũng càng thêm kiên định lòng tin muốn thúc đẩy chuyện tốt của hắn với Ôn Thi Lan.
“Cảm ơn mẹ.” Nếu Hoắc Thiếu Đình đã giải thích, cô cũng không cần phái nói thêm gì nữa, chỉ nói một câu nịnh nợ.
Lục Tranh nghe ra được sự cung kính của cô, đáy lòng dễ chịu hơn một chút: “Cô không cần vội cảm ơn tôi, nếu cô gây ra scandal gì, mang đến ảnh hưởng xấu cho Thiếu Đình, tôi là người đầu tiên không tha cho cô!”
Dung Đại vội vàng lên tiếng, sau nhiều lần cam đoan mới cúp điện thoại, cả người giống như là vừa đánh trận xong.
Phụ nữ ở thế giới này cũng không dễ ứng phó.
Hoàng hậu không dễ làm, phụ nữ đời sau cũng không dễ làm.
Cô bình phục tâm tình, thấy Hoắc thiếu đình còn đứng ở ban công liền đi đến đứng ở ngoài cửa kính nói: “Cảm ơn
anh giải thích với mẹ, cái kia.Anh ngủ
giường, tôi ngủ sô pha. Chuyện này nếu anh cần giải thích với ồn tiếu thư, anh có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Dung Đại cảm thấy vẫn cần nhắc lại chuyện này với hắn, cô không muốn phá hư tình cảm của Hoẳc Thiếu Đình.
Cô không biết nguyên chủ đối với Hoắc Thiếu Đình có tình cảm hay không, nhưng cô có thể xác định là bản thân đối với người đàn ông này không có ý nghĩ gì cả.
Hơn nữa cô không có thói quen cướp đoạt đồ của người khác, kiếp trước dính vào một vòng luấn quấn, hại cô khổ cả một đời.
Hoắc Thiếu Đình vốn nghe nửa câu đầu của cô tâm tình cảm thấy rất dễ chịu, đang muốn nói chuyện thì nghe thấy nửa câu sau, sắc mặt lập tức u ám trở lại.
Người phụ nữ này không đề cập tới Ôn Thi Lan thì sẽ chết sao?
Cô gái này bị mù à? Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi có gì với ôn Thi Lan?
Hẳn vừa muốn nói chuyện thì điện thoại lại vang lên.
Màn hình hiển thị vừa vặn là ôn Thi
Lan.
Dung Đại nhìn thấy tên trên màn hình, lập tức nói: “Vậy anh nghe điện thoại giải thích với ồn tiểu thư đi.”
NÓI xong, cũng không cho Hoắc Thiếu Đình cơ hội mở miệng, nhanh như chớp đi vào trong tủ lấy hai cái thảm mỏng, một cái gối trải lên sô pha rồi đi ngủ.
Chờ Hoắc Thiếu Đình nghe điện thoại xong đi vào, nhìn thấy cô nằm trên sô pha đưa lưng về phía mình.
Trong lòng Hoắc Thiếu Đình giống như có người đâm cho một nhát.
Hắn thật sự không hiểu nổi người phụ nữ này, tức giận đặt ly rượu xuống xoay người lên giường ngủ.
Thật ra Dung Đại chưa ngủ, cô vân muốn nghe Hoắc Thiếu Đình nói gì đó với Ôn Thi Lan, nhưng ban công cách sô pha phòng ngủ một đoạn, hơn nữa cửa kính cách âm, cô căn bản không nghe thấy gì hết.
Nghe thấy Hoắc Thiếu Đình đã lên giường, cô cũng chỉ có thể nhắm mắt lại.
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu rọi xuống phòng.
Ngày hè ve kêu ồn ào, Dung Đại chậm rãi từ trong giấc mộng tỉnh lại, cả người còn mơ hồ, nhắm hai mắt liền mò vào trong phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Nhìn Dung Đại nhắm mẳt đánh răng, Hoắc Thiếu Đình đang tắm bên trong thấy cô đi vào thì mở to hai mắt.
Người phụ nữ này đã mê muội đến mức này rồi sao?
Mấy giây sau, đáy mắt hắn bỗng nhiên xẹt qua một nụ cười, hắn tắt vòi hoa sen, kéo khăn tắm quấn bên hông, lặng lẽ đi tới phía sau cô đứng.
Nhìn Dung Đại ngay cả đánh răng cũng nhắm hai mắt, hắn càng cảm thấy buồn cười.
Ánh mắt của hắn nhìn vào khuôn mặt trắng nõn của cô, người phụ nữ này sinh ra đã đẹp, nhìn dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ, lười biếng lại mang theo vài phần ngây thơ của cô, đáy lòng hắn lại có chút gợn song lăn tăn.
“Buồn ngủ như vậy sao?” Hắn nhẹ nhàng cúi người, tiến đến bên tai cô, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo vài phần đùa giỡn.
Mùi sữa tắm cùng với hơi thở mát lạnh trên người hắn phả vào tai, trong phút chốc cả người Dung Đại đứng im tại chỗ.
Cô mở to hai mắt nhìn người đàn ông phía sau cô trong gương!
Trước ngực hắn còn dính bọt nước chưa lâu khô, tóc cũng ướt sũng, rất hiển nhiên trước khi cô bước vào thì hắn đang ở trong phòng tắm, là cô tự tiện xông vào…
Cả người Dung Đại đều choáng váng, cả người cứng đờ theo bản năng xoay người ngơ ngác nhìn hắn, đầu óc trổng rỗng chết lặng.
Sao cô có thế quên tối hôm qua mình và Hoắc Thiếu Đình ngủ chung phòng chứ!
Máu cả người cô đông lại, bàn chải đánh răng trong tay “bốp” liền rơi xuống, cô không tự chủ mà nuốt kem đánh răng trong miệng.
Bạc hà mát lạnh xông vào mũi, cô giật mình một cái, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
“Thấy hài lòng không?” Hoắc Thiếu Đình kỳ thật vẫn chú ý nhất cử nhất động của cô, nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi ngây ngốc của cô, trong ánh mắt càng thêm vui vẻ.
Người phụ nữ này hẳn không tin trị không được!
Tôi.
xin…..xin lỗi!”
Mặt mũi Dung Đại đỏ bừng, ngay cả quy củ hành lễ của kiếp trước cũng dùng đến, sau đó liền giống như thấy quỷ, vội vàng lao ra khỏi phòng tắm!
Bùm!
Tiếng đóng cửa rung trời, Hoắc Thiếu Đình nhìn dáng vẻ ngại ngùng không biết làm sao của cô, tâm tình rất tốt, cũng không chú ý đến Dung Đại vừa hành lễ vừa nói xin lỗi với mình.
Ra khỏi phòng tẳm, Dung Đại hận không thể tự mình tìm một cái khe chui vào, cô sao có thể làm ra chuyện thất lễ như vậy?
Hơn nữa vừa rồi..Hình như cô còn
nhìn rất lâu?
Dung Đại xấu hổ không thôi, trong lòng thầm mắng chửi bản thân một hồi.
Kiếp trước cô cẩn thận dè dặt làm chuyện gì cũng chú ý trước sau, đến kiếp này không hiểu tại sao lại buông lỏng cảnh giác như vậy.
Không bao lâu thì Hoắc Thiếu Đình từ trong phòng tắm đi ra, trên người vẫn còn quấn khăn tắm, tối hôm qua ánh đèn trong phòng ngủ lờ mờ, Dung Đại cũng không chú ý kĩ.
Mà bây giờ là ban ngày, đường cong cường tráng ở bụng lộ rõ vô cùng, mỗi một miếng thịt đều săn chắc rắn rỏi, bọt nước theo đường cong lăn xuống, miệng lưỡi Dung Đại khô khốc.
“Vừa….Vừa rồi tôi thật sự không
cố ý.”
Cô xấu hổ tiếp tục xin lỗi, mà Hoắc Thiếu Đình chỉ mím môi không nói lời nào, không khí trong phòng ngủ càng thêm xấu hổ.
“Tôi, tôi đi rửa mặt trước.” Nói xong cúi đầu đi vào phòng tắm, tay chân nhanh chóng đóng khóa trái cửa lại.
Động tác liền mạch lưu loát, không có chút chần chừ.
Hoắc Thiếu Đình nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, khóe miệng cong lên ý cười như có như không, hắn mặc quần áo rồi đi xuống lầu.
Dung Đại ở trong phòng tắm vẫn chưa bình tĩnh lại, vừa đánh răng vừa nhìn mình trong gương, trong đầu nhịn không được lại hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi, hai má cô không kiềm được mà đỏ bừng.
Cho dù cô có là hoàng hậu, cũng chưa từng trải qua chuyện xấu hổ như vậy, nhất là quan hệ giữa cô và Hoắc Thiếu Đình không phải là quan hệ vợ chồng chân chính, cho nên Dung Đại cảm thấy vô cùng mất mặt.
Nhưng chuyện đã xảy ra, cô chỉ hy vọng Hoắc Thiếu Đình nhanh chóng quên chuyện này đi, nếu không sau này cô cũng không biết nên ở chung dưới một mái nhà với hắn như thế nào.
Dùng nước lạnh rửa mặt, cô ép mình tỉnh táo lại, an ủi chính mình vừa rồi chỉ nhìn thấy một bức tượng điêu khắc mà thôi.
Tối hôm qua tuy rằng cô đã nói chuyện với mẹ chồng qua điện thoại, nhưng chuyện này dù sao cũng phải gặp trực tiếp thì tốt hơn, hơn nữa hiện tại cô cũng không có thời gian suy nghĩ những chuyện không quan trọng.
Cái cô cần bây giờ là kiếm tiền!