Chương 22 Chết Sớm
“ơ, Hoắc phu nhân, đây không phải là con dâu vừa mới qua cửa của bà sao?
Diễn xuất này…là xuất thân chính quy
à? Thật sự là rất giỏi đấy.”
Hôm nay Hoắc phu nhân đi theo mấy người bạn ra ngoài chơi.
Vốn biểu hiện ngày đó của Dung Đại còn làm cho bà có chút hài lòng, đang nghĩ có thời gian thì chỉ bảo cho cô một phen, để cô sống với Hoắc Thiếu Đình thật tốt, sớm sinh cho bà ta một đứa cháu trai, xem như bà ta cũng dễ ăn nói với tổ tiên Hoắc gia.
Nhưng không ngờ bà ta vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thì cô lại gây họa làm cho bà ta bẻ mặt.
Đường đường là đại thiếu phu nhân Hoắc gia, lại đi thử vai!
Đây không phải là cô’ ý làm Hoắc gia mất mặt sao?
Sắc mặt Lục Tranh khó coi, trong số những chị em tốt bên cạnh bà ta đây cũng không hẳn toàn bộ đều là chị em thật, ít nhất Giang phu nhân Dương Mạn này là không phải.
Sắc mặt bà ta không vui, nếu cô có làm ra chuyện kinh thiên động địa gì thì đó cũng là chuyện Hoắc gia, còn chưa tới phiên người khác nói ra nói vào.
“Đây là phim do con trai tôi làm giám chế, trong giới giải trí nó không vừa mắt nữ diễn viên nào cả cho nên mời chị dâu của mình đến giúp một tay mà thôi, về phần cái gì mà chính quy hay không chính quy cũng không quan trọng, quan trọng là Hoắc gia chúng tôi vui là được
Dương Mạn bị lời của Lục Tranh làm nghẹn ở họng, sắc mặt rất khó coi, đang lúc bốn mắt nhìn nhau như ăn tươi nuốt sống đối phương, điện thoại của Lục Tranh vang lên.
‘Thật ngại quá, hai người cứ chơi tiếp đi, toàn bộ chi phí tối nay cứ tính cho tôi.” Lục Tranh nhìn thấy tên người gọi, trên mặt nở nụ cười, xách túi rời khỏi hội sở.
“Về nhà!” Vừa lên xe riêng, gương mặt Lục Tranh liền biến đổi, chuông điện thoại lại lần nữa reo lên.
Tài xế không hỏi nhiều, yên lặng lái xe.
‘Thi Lan à, đã trê thế này sao con còn gọi điện thoại cho dì ?” Giọng bà ta ôn hòa hỏi.
So VỚI Dung Đại, bà ta càng không thích Ôn Thi Lan.
Ôn Thi Lan ở đầu dây bên kia cũng không biết mình đã chọc trúng Lục Tranh, cô ta cầm điện thoại, giọng đầy lo lắng nói: “Dì Lục, con vừa mới nhận được
một đoạn video, đây thật sự là…Không
biết nên nói với dì như thế nào, con có chút lo lăng cho anh Thiếu Đình.”
Sắc mặt Lục Tranh tuy rằng không vui nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Bà ta tuy rằng không phải là phụ nữ mưu mô thủ đoạn nhưng những chiêu trò trẻ con này ba ta cũng ít nhiều nhìn ra được.
Mưu đồ của ôn Thi Lan, Lục Tranh không cần đoán cũng biết là có ý gì.
“Là video gì thế con, đúng lúc dì chuẩn bị về nhà, bây giờ cũng còn không tính quá muộn, nếu con rãnh thì ra ngoài chúng ta uống chút gì đó?”
Ôn Thi Lan vừa nghe, trong lòng mừng rỡ, lập tức đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Lục Tranh hoàn toàn lạnh xuống, tuy rằng không biết Dung Đại đang làm cái quỷ gì, nhưng ôn Thi Lan này nhất định phải diệt trừ, nếu cứ đế cô ta quấn con trai bà như vậy thì hậu hoạn vô cùng.
Suy nghĩ một chút, Lục Tranh liền bấm số điện thoại gọi cho Hoắc Thiếu Đình.
Dung Đại đang ở trước bàn đọc kịch bản, Hoắc Thiếu Đình còn đang tắm rửa chưa đi ra, cô nghe được tiếng chuông điện thoại trên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn qua.
Sau khi nhìn thấy tên người gọi, trong lòng cô nhảy loạn một cái.
Tiếng chuông còn chưa dừng lại, Dung Đại càng lúc càng khẩn trương, cũng không biết đã trễ như vậy mẹ chồng còn gọi điện thoại cho Thiếu Đình làm gì?
Xem ra cô nhất định phải sớm nói với mẹ chồng chuyện này, nếu để chuyện này bà biết từ miệng người khác thì sẽ hỏng bét.
‘Thiếu Đình, mẹ gọi điện thoại cho anh.”
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm đã dừng, mà trên điện thoại di động của hắn đã có đến ba cuộc gọi nhỡ, Dung Đại nhịn không được đứng dậy gõ cửa phòng tắm.
Cô vừa dứt lời, cửa phòng tắm mở ra, hắn chí quấn một cái khăn tắm liền đi ra!
Dung Đại trợn tròn mắt, cái cổ trắng nõn lập tức phiếm hồng, vội vàng xoay người đi, giơ tay xấu hổ chỉ chỉ điện
thoại di động trên bàn: “Điện.Điện
thoại của anh vang lên, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh.”
Hoắc Thiếu Đình có hiếu lầm cô vừa muốn làm gì không?
Đáy lòng cô không nhịn được miên man suy nghĩ, dù sao cũng quá xấu hổ.
Hoắc Thiếu Đình không cảm thấy cô có gì bất thường, cầm điện thoại di động đi tới ban công phòng ngủ.
Dung Đại rất muốn nghe xem hắn và mẹ chồng nói chuyện gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cô lại cầm quần áo đi vào phòng tắm khóa ngược cửa lại.
Nhân lúc hắn gọi điện thoại, cô nên tẳm nhanh một chút, để tránh lát nữa hai người đều xấu hổ.
Hiện tại tắm rửa hoàn toàn khác với thời phong kiến, mặc dù kiếp trước cô là hoàng hậu, nhưng bởi vì quá mức rườm rà cho nên cũng không thể tắm rửa mỗi ngày, hậu cung quy định một tháng chỉ được tắm vài lần mà thôi.
Trong khoảng thời gian này cô đã làm quen được tất cả đồ dùng ở đây, cho nên hiện tại cô đã có thể sử dụng thuần thục những thứ này.
Cô vừa cởi quần áo, chuẩn bị ném quần áo vào sọt, lại nhìn thấy quần lót của Hoắc Thiếu Đình thay ra treo ở một bên.
Trong đâu cô không tự giác nghĩ đến dáng người to lớn, màu da khỏe mạnh của hắn, tuy rằng khuôn mặt của hắn không đẹp trai bằng hoàng đế nhưng cũng rất tuấn mỹ, nhất là dáng người quả thực rất đẹp.
“Ui Dung Đại, trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Cô lấy lại bình tĩnh, phát hiện mình lại đang nhớ nhung dáng người của Hoắc Thiếu Đình, mặt Dung Đại đỏ tới mang tai.
Không ngờ mười mấy năm bị nhốt trong lãnh cung, trái tim cô không chút gọn sóng, nay lại vì một hậu bối cách mình một ngàn năm tuổi mà nhộn nhịp.
Cô vội vàng vặn vòi hoa sen, nước ấm xối lên da thịt, lúc này cô mới ổn định lại nhịp tim của mình.
Bởi vì Hoắc Thiếu Đình còn ở trong phòng ngủ cho nên Dung Đại tắm rất vội vàng, sau khi lau khô bọt nước liền thay áo ngủ rồi đi ra ngoài.
Cô ra khỏi phòng tắm, thấy Hoắc Thiếu Đình còn đứng ở trên ban công, nương theo ánh đèn ố vàng, cô có thể nhìn thấy lông mày hắn hơi nhíu lại.
Mà Hoắc Thiếu Đình cũng vừa vặn xoay người nhìn cô một cái, tim Dung Đại vừa mới bình thường giờ phút này lại đập nhanh hơn.
Không phải là mẹ chồng đã xem đoạn video kia rồi đấy chứ?
Trong long cô vang lên tiếng chuông báo động, buổi đấu giá lần trước cũng như vậy, cô vừa về đến nhà còn chưa kịp giải thích, mẹ chồng và em chồng cũng đã biết chuyện.
Trong đầu cô tự động nghĩ làm sao giải thích chuyện này, nhưng ánh mắt Hoắc Thiếu Đình chỉ lạnh nhạt quét cô môt cái liền thu hồi lai.
Lòng Dung Đại bất an, nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ngủ, cô đành đi tới mở cửa.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy Hoắc Mỹ Xu hai tay khoanh ngực, trên khuôn mặt xinh đẹp treo một nụ cười châm chọc.
“Mỹ Xu, em mới về à? Thiếu Đình đang nghe điện thoại, có chuyện gì em…..”
Không đợi cô nói xong, Hoắc Mỹ Xu liền cắt lời: ‘Tôi không phải tới tìm anh cả, tôi là tới nhắc nhở chị, chuyện làm diễn viên mất mặt như vậy, chị nghĩ cũng đừng nghĩ đến.”
Nghe được những lời Hoắc Mỹ Xu vừa nói, trong lòng Dung Đại thở dài một hơi, chuyện này quả nhiên vẫn bị lộ, cô đã đánh giá thấp việc truyền tin tức của thế kỉ 21 rồi.
Nếu em chồng cô đã biết, vậy chỉ sợ mẹ chồng cũng đã biết.
Cô cười khổ quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng Hoắc Thiếu Đình, đáy lòng vô cùng bất đắc dĩ, đây là một gia tộc lớn, thể diện và thể thống của gia tộc quan trọng hơn bất cứ thứ gì.