Chương 20: Vợ cüa con lä Dung Dai
Luc Hoac Thieu Oinh trö lai Hoac gia, khöng de y nhi’eu den sy ön äo cüa Hoac Thieu Kiet, mä di thang len lau, vCra van lien nhin thay cänh näy.
Änh chieu tä trong vircrn hoa nhö chieu xuong, ma len khöng khi möt tang sa mäu väng, tren thäm, than the ngu’öi phu nCr mem mai, cd nhir väy lang läng tua väo däu göi bä cu Hoac.
Cho du lä bong lirng, cüng rät an tTnh xinh dep.
Oäy long Hoac Thieu Oinh cd chüt rung döng, tCr khi hai ngurcfi ket hon den bäy gier, ngoai trCr sir thay döi bien höa ky la cüa cö mäy ngäy nay, hän cön chira tCrng nhin thay cö cön cö möt mät mem mai nhir väy.
Trong nháy mắt, hắn có chút hối hận vì sau khi kết hôn có chút trắc trở mà lạnh nhạt với cô.
“Bà nội.” Hắn nhịn không được mở miệng gọi một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn.
Nghe thấy giọng Hoắc Thiếu Đình, trong lòng Dung Đại nghi hoặc, sao hôm nay hắn lại về nhà mà không tới chỗ ôn Thi Lan, nhưng cũng vừa vặn cô có thể cùng hắn thương lượng chuyện này, dù sao chuyện này liên quan đến thể diện của Hoắc gia.
“Thiếu Đình về rồi à, mau tới đây!”
Bà cụ Hoắc quay đầu nhìn hắn, nụ cười rất từ ái ôn hòa, vẫy tay ý bảo hắn lại đây.
Dung Đại cũng ngồi thẳng người, ngược hướng ánh mặt trời nhìn hắn.
Hoắc Thiếu Đình không thấy rõ thần sắc trên mặt cô, nhưng dưới ánh chiều tà chiếu xuống, đường nét gương mặt cô rất thanh tú, đáy lòng hắn nhảy dựng lên, ma xui quỷ khiến đi tới.
Dung Đại rất bình tĩnh, không nhận thấy được điểm bất thường của hắn, thấy hắn cởi giày muốn ngồi xuống, cô vội vàng xê dịch qua một bên.
Hoắc Thiếu Đình vốn là muốn ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy động tác này của cô, thân thể có chút cứng ngắc, gợn sóng trong lòng vừa mới hiện lên trong nháy mắt đã bị đánh tan.
Dung Đại hoàn toàn không cảm thấy hành động này của cô có gì sai, dù sao cô vẫn cho rằng Hoắc Thiếu Đình thích Ôn Thi Lan, cưới nguyên chủ hoàn toàn là bị ép buộc, giữa hai người thích hợp duy trì một chút khoảng cách là điều nên làm.
Cô không nhìn thấy, nhưng bà cụ Hoắc lại thấy rất rõ ràng, trong lòng nhất thời vui vẻ nở hoa.
Bà vội vàng kéo tay Hoắc Thiếu Đình, một bên cũng kéo tay Dung Đại, mạnh mẽ đem tay hai người chồng lên nhau, ánh mắt hiền hòa nhìn hai người.
Khi chạm vào bàn tay mềm mại tinh tế của cô, gợn sóng vừa mới biến mất kia lại bắt đầu trỗi dậy, nhưng vẻ mặt Hoẳc Thiếu Đình vẫn lạnh nhạt như cũ.
Dung Đại thì càng không cần phải nói, tuy rằng cô không quen với loại đụng chạm này, nhưng cũng hiểu được sau này ở trước mặt trưởng bối các loại tiếp xúc cơ thể như vậy sẽ không ít, chẳng bằng sớm để cho bản thân học được cách thích ứng.
“Công ty hiện tại đã không có nhiều việc, về sau con tan làm thì về nhà sớm một chút, ở bên Dung Dung nhiều hơn, nào có chuyện vừa tân hôn mà lại tách ra ngủ riêng? Đêm nay hai đứa dọn về cho bà. Hai đứa vui vẻ thì bà mới có thể yên tâm.”
Bà cụ Hoắc thấm thìa dặn dò, cơ hội tốt như vậy bà đương nhiên phái cho hai người thêm một mồl lửa mới được.
“ừm.” Dung Đại còn chưa kịp trả lời, Hoắc Thiếu Đình đã lên tiếng.
Cô có chút ngoài ý muốn nhìn hẳn một cái, trong lòng rất buồn bực, tại sao hắn phải đồng ý?
Hắn cũng đã đồng ý, mà lúc nãy cô vừa mới cầu xin bà cụ xong, cũng không thể một giây sau liền bác bỏ “ý tốt” của người ta, cho nên cô cũng chỉ có thể gật đầu.
Bà cụ Hoắc rất hài lòng với biểu hiện của hai người, nhìn thấy sắc mặt Hoắc Thiếu Đình không có gì thay đổi, liền tìm cái cớ để Dung Đại đi xuống trước.
“Thiếu Đình, con nói cho bà nội biết con có thích Dung Dung không? Nếu con không thích, cũng đừng làm lỡ dỡ đứa nhỏ tốt như vậy, đứa nhỏ ôn gia kia tuy rằng không được tốt lắm, nhưng nếu con thật sự thích, bà nội cũng sẽ không ngăn cản nữa.”
Hoắc Thiếu Đình nghe xong thì phát ngốc, Dung Đại là bà bảo cưới, bây giờ lại nói mấy câu này là có ý gì? Còn nói hắn làm chậm trễ người ta?
Bà nội, bà muốn chơi trò gì vậy?
Hơn nữa, chuyện này với ôn Thi Lan thì có quan hệ gì? Vì sao ngay cả bà nội cũng cho rằng mình với cô ta có vấn đề chứ?
“Không thể nói là thích, nhưng cũng không tệ, chỉ cần cô ấy đừng như trước kia, con cũng không ép buộc cô ấy làm
gì.”
Hoắc Thiếu Đình thản nhiên trả lời, trong lòng cũng không rõ, hắn thích người phụ nữ kia?
“Vậy là tốt rồi, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, Dung Dung là một đứa trẻ ngoan, làm vợ của con thì không thành vấn đề, con phải tin tưởng ánh mẳt của bà nội.”
Bà cụ Hoắc hài lòng gật đầu, nếu lần này bà không cứng rắn mà chỉ dựa vào thái độ của đứa cháu trai lớn của bà, phỏng chừng muốn bề chắc là không có bao nhiêu hy vọng.
“Vậy đứa nhỏ ồn gia kia thì sao?
Con định xử lý như thế nào?”
Trong lòng Hoắc Thiếu Đình rất bất lực, rốt cuộc hắn đã làm sai chỗ nào? Sao ai cũng nghĩ quan hệ của bọn họ thành ra như vậy.
“Chú Ôn trước lúc lâm chung có nhờ vả, con nhận ân tình của chú ấy cho nên nhận lời chăm sóc một hai ngày mà thôi. Ngày mai con sẽ cho cô ấy nghỉ việc, con chưa từng có ý nghĩ không an phận gì với cô ấy, trong mắt con cô ấy chỉ là con của cố nhân.”
Xem ra chuyện này hắn phải tìm thời gian thích hợp giải thích với cả nhà mới được, ngay cả bà nội đều cho là như vậy, phỏng chừng những người khác trong nhà cũng là có cái suy nghĩ này.
Hắn làm việc không thích dây dưa dài dòng, lại càng không thích giải thích từng bước một.
“Vậy là tốt rồi, hiếm khi con có thể phân biệt rõ ràng. Bà nội còn tường rằng con thật sự thích đứa bé kia, đứa bé kia tuy rằng cũng không tệ, nhưng không thích hợp với con.”
Bà cụ Hoắc lập tức thở phào nhẹ nhõm, nghi hoặc giấu ở trong lòng cũng biến mất, ánh mắt nhìn Hoắc Thiếu Đình rất nghiêm túc.
“Bà nội, vợ con là Dung Đại, không ai có thể thay đồi được.” Giọng Hoắc Thiếu Đình cũng rất nghiêm túc trả lời.
Cho tới bây giờ cũng không có người nào có thể ép buộc hắn làm chuyện mà hắn không thích, chỉ có hắn nguyện ý hay không nguyện ý mà thôi, hắn đồng ý cưới Dung Đại làm vợ, chính là muốn làm một người chồng tốt của cô hơn nữa hắn cũng không có thói quen trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Được rồi, con đã nói như vậy, về sau lão già này cũng không quản chuyện của các con nữa. Thế giới lớn như vậy, thừa dịp lão già này còn có thế động, con sắp xếp cho mấy người bạn già của bà đi du lịch vòng quanh thế giới một chuyến.”
“Chuyện vợ chồng son của hai đứa, bà không quản nữa. Nhưng con phải biết rằng, phụ nữ mà, phải dỗ dành thật nhiều, con có bao nhiêu nghiêm túc họ đều nhìn thấy hết. Dùng tâm làm việc thì đến cục đá cũng mềm.”
Bà cụ Hoắc lộ ra nụ cười, hai bà cháu nói xong lời trong lòng, lúc này mới xuống lầu chuẩn bị dùng bữa tối.
Lúc ăn cơm tối bởi vì Hoắc Thiếu Đinh ngồi ở bên cạnh, Dung Đại chí câm giác bên người giống như có thêm một bức tường lạnh như băng, ngay cả ăn cơm cũng ít nhiều có chút không được tự nhiên, ăn chưa được mấy miếng liền buông bát đũa xuống.
“Bà nội, con ăn xong rồi, bà từ từ ăn. Con lên lầu trước, tối nay sẽ ở lại với bà.”
Cô cầm khăn lau miệng đứng dậy tươi cười ôn hòa khéo léo nói một câu, bà cụ Hoắc cũng không ngăn cản.
Hoắc Thiếu Đình thấy cô rời đi, động tác ăn cơm cũng dừng lại, đáy mắt lại u ám lãnh đạm, người phụ nữ nầy sao cứ như bài xích hắn vậy?
Dung Đại lên lầu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù nói hai người đã có thỏa thuận, cô cũng không sợ Hoắc Thiếu Đình.
Nhưng khí thế trên người người đàn ông kia quá mạnh mẽ, cũng quá lạnh lùng, ngồi bên cạnh hắn sẽ khiến cô không được tự nhiên.