Chương 2 Nàng thành hào môn phu nhân!
Y tá dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Dung Đại, có thể hỏi câu hỏi thiết thực hơn một chút được không?
Y tá dở khóc dở cười: “Xem ra cô thật sự xem phim xuyên không nhiều lắm, bây giờ là ngày 17 tháng 7 năm 2018, thời đại Thịnh Kinh, ba giờ hai mươi bảy phút chiều!”
“Cái gì?” Dung Đại dại ra!
2018, Nàng nhớ Thượng Uyên quốc là công nguyên năm 903 lập quốc, công nguyên năm 973 nàng được säc phong làm hoàng hậu, nhập cung ba mươi năm…
Suốt hơn một ngàn năm!
Vừa rồi cô nương này dùng hai chữ “xuyên không”, tuy rằng nàng không hiểu lắm, nhưng cũng có thể lĩnh ngộ được. vài phần.
Nàng trở thành người của một ngàn năm sau!
Chuyện này… chuyện này…. chuyện này quả thật kinh thiên động địa! Chưa từng nghe thấy!
Trong lòng Dung Đại sóng lớn cuồn cuộn, trong đầu ong ong chấn động.
Nàng làm hoàng hậu ba mươi năm, lại là con nhà danh môn dục tú, loại chuyện này nói ra giật gân cỡ nào.
Nếu chuyện này không cẩn thận, nàng liền trở thành dị nhân.
Nàng vội vàng nở nụ cười nhìn y tá lấp liếm: “Ừ… đúng là có chút mơ hồ, tôi còn tưởng mình đang xem sách.”
Y tá cũng không để ý, dặn dò cô vài câu rồi ra khỏi phòng bệnh.
“Ki lạ…… vì sao mình lại đến đây?” Đây là phòng bệnh đơn, y tá đi rồi Dung Đại mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm vào tay mình, cảm thấy vừa sợ hãi vừa bất an.
Vết thương dưới bụng có chút đau, nàng không thể không năm xuống suy nghĩ.
Tí ~-
Nàng mới vừa nằm xuống đầu liền cảm thấy đau nhức, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.
Đoán chừng tinh thần nàng được buông lỏng, kí ức của nguyên chủ đang tràn vào trong đầu.
Tuy rằng vụn vặt, nhưng cũng đủ giúp nàng nhận thức cái thế giới một ngàn năm sau này.
Sau khi Dung Đại dung hợp xong, sự bất an trong lòng cũng ít đi vài phần.
“Khế ước hôn nhân? Đây không phải giống như mình và Hoàng thượng sao? Chỉ có trên danh nghĩa mà thôi…..’
Hai tiếng sau, nàng đã bình tĩnh lại.
Dung Đại hồi tưởng lại đủ loại kí ức kiếp trước của mình, lại nghĩ đến ký ức của nguyên chủ, mê man ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
“Khi nào cô ấy tỉnh?”
Trong mơ mơ màng màng nàng nghe thấy có người đang nói chuyện, thanh âm vô cùng dễ nghe nhưng lại không có chút cảm xúc nào trong lời nói.
Cô chậm rãi mở mắt, nhìn thấy ba người đang đứng trong phòng bệnh.
Hai nữ một nam, một là y tá vừa rồi, một là cô gái dung mạo dịu dàng tao nhã, đang mỉm cười nhìn nàng.
Dung Đại âm thầm nhíu mày, nàng làm hoàng hậu của một nước, cai quản hậu cung ba mươi năm, đã sớm luyện được một đôi hỏa nhãn kim tinh, trong hậu cung là người hay là quỷ làm sao qua được mắt nàng!
Người phụ nữ này…… Không tốt!
Mà người đàn ông còn lại, cao lớn tuấn mỹ, ngọc thụ lâm phong nhưng lại có chút lạnh lùng.
Nhưng so với Hoàng thượng ở kiếp trước, tướng mạo này. không đủ hấp dẫn nàng.
Nàng nhớ rõ trong trí nhớ của nguyên chủ có nam tử này, đây chính là phu quân thấy đầu không thấy đuôi trong đời này của nàng.
Hoắc Thiếu Đình, tổng giám đốc tập đoàn Hoäc thị.
(Từ khúc này sẽ xưng hô hoàn toàn theo hiện đại nhé mọi người, không để nàng, ta, ngươi nữa ạ)
“Phiền anh tới bệnh viện một chuyến, thật sự xin lỗi.”
Khi cô phát hiện ra ánh mắt không chút cảm xúc của Hoäc Thiếu Đình, không thể không lên tiếng trước.
“Chị Dung, xem chị nói gì kìa? Chị bệnh sao không nói cho em và Thiếu Đình biết? May mản chị không sao…”
“Tôi đang nói chuyện với chồng của mình, một tiểu tam như cô xen vào làm gì? Không hiểu phép tắc sao?”
Không đợi Ôn Thi Lan nói hết lời, đôi mắt đen nhánh sắc bén của Dung Đại nhìn chằm chằm ánh mắt của đối phương, trên người không tự chủ lộ ra một uy nghiêm khiến người khác phải rùng mình.
Sắc mặt Ôn Thi Lan nhất thời đỏ lên, theo bản năng siết chặt năm đấm!
Tiểu taml
Cô ta lại dám chế nhạo châm chọc mình như thết
Nhưng cô ta sẽ không thất thố trước mặt Hoäc Thiếu Đình, đôi mắt hoa đào quyến rũ chớp chớp vài cái, hai hàng nước mắt liền lăn xuống.
“Thiếu Đình, công ty còn có chuyện, em đi trước đây. Anh… chăm sóc cho chị ấy thật tốt nhé.”
Nói xong liền dứt khoác rời đi, để lại một bóng lưng vô cùng oan ức cho Dung Đại xem.
Dung Đại: “???”
Một tiểu tam cũng dám kiêu ngạo như thế? Còn dám lên mặt?
Một giây sau cô liên ý thức được có chỗ không đúng!
Đây là tiểu tam được yêu chiều, cô không nên trách cứ trước mặt chồng mình như vậy, muốn xử lí cũng phải xử lí sau lưng hắn mới được!
Thất sách! Đúng là thất sách!
Trong lòng Dung Đại hối hận không kịp, tầm mắt đảo tới khuôn mặt đang cả kinh của Hoắc Thiếu Đình, cô cố gắng duy
trì một hình tượng chính thất đoan trang hào phóng.
“Lần sau sẽ không có lần thứ hai nữa đâu, hôm nay Hôm nay thân thể tôi không thoải mái, đầu óc có chút
Hoäc Thiếu Đình không thèm nhìn cô một cái, sau đó đi tới bên cửa sổ gọi một cú điện thoại, Dung Đại vểnh tai lầng nghe.
“Đợi lát nữa quản gia tới đón cô, lần sau những chuyện
như này đừng quấy rầy tôi. Còn nữa, không cho phép cô sỉ nhục cô ấy như vậy. Nếu không, hậu quả cô tự chịu.”
Còn không đợi Dung Đại phục hồi tinh thần lại, tiếng đóng cửa đỉnh tai nhức óc khiến trái tim cô nhảy lên một nhịp, trong phòng bệnh lại trở về trạng thái an tĩnh.
“Đúng là họa vô đơn chí, haizz…… Đến nơi nào cũng tránh không thoát số mệnh.”
Dung Đại thở dài, không ngờ bản thân đã chạy đến một ngàn năm sau mà một chính thất như cô vẫn phải đấu trí đấu dũng với tiểu thiếp, quả thật phiền lòng.
“Phu nhân, người làm phẫu thuật sao không nói cho. người trong nhà một tiếng? Nếu bà cụ Hoäc biết thì lo lắng lắm!”
Vừa tiến vào cửa thì dì Vương đã nhịn không được mà bắt đầu ân cần hỏi thăm cô, Dung Đại cũng không biết nên nói gì, mặc cho bọn họ sắp xếp trở về nhà cũ Hoắc gia tĩnh dưỡng.
“Phu nhân, thái thái và bà cụ Hoắc còn vài ngày nữa mới trở về, phu nhân yên tâm dưỡng bệnh, tôi sẽ hầu hạ thật tốt cho phu nhân.”
Đến nhà cũ Hoäc gia, dì Vương đã dìu cô đến phòng cưới của cô và Hoäắc Thiếu Đình.
“Làm phiền dì rồi.” Dung đại gật đầu, tựa vào chiếc giường mềm mại, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với giường trong bệnh viện.
“Vậy phu nhân nghỉ ngơi trước.” Dì Vương đắp chăn cho cô rồi rời đi.
Dung Đại tựa ở đầu giường, ánh mắt đánh giá gian phòng, đại bộ phận đồ vật trong phòng y nguyên như ngày đám cưới.
“Sủng thiếp diệt thê… Cô nghĩ đến đôi mắt lạnh như băng của Hoäc Thiếu Đình, không nhịn được mà thở dài một hơi.
“Thôi, đã đến thì cứ sông tiếp vậy.” Cảm thấy cứ như vậy dựa vào thành giường thì vết thương không thoải mái, cô tự nhủ với mình một câu rồi cuộn mình vào trong chăn.
Cô phải suy nghĩ thật kỹ, sau này cô nên sinh tồn ở chỗ này như thế nào mới đúng.
“Chồng không thương, mẹ chồng không thích, điều duy nhất an ủi cô đó là còn có bà nội thương cô.”
Cũng khó trách nguyên chủ không được đông đảo người nhà chồng yêu thích.
Mẹ của nguyên chủ đã cứu bà cụ Hoäc nhà này một mạng, lúc lâm chung ủy thác cho bà cụ Hoắc chăm sóc cô cho tốt, bà cụ Hoäc không thích tiểu thiếp kia một khóc hai nháo ba thắt cổ buộc Hoäc Thiếu Đình cưới nguyên chủ.
Nguyên chủ cả ngày âm u không tươi không cười, sống ở Hoắc gia chẳng khác gì người tàn hình.
Không môn đăng hộ hộ đối, hào môn như vậy thì làm sao con gái của một gia đình bình thường có thể bước chân vào?
“Thôi, có tôi ở đây, cô cứ yên tâm đi đi.”
Cô sờ sờ ngực thở dài một tiếng, hai mắt nhắm nghiền nặng nề ngủ thiếp đi.